Nhưng lúc nãy anh còn đang kiêu ngạo đến mức khiêu khích đối phương, bây giờ lúng túng như vậy thật sự rất mất mặt!
Quý Từ nghĩ vậy, thế là cắn chặt răng không nói lời nào.
Không biết là xảy ra chuyện gì, rõ ràng Tần Giác chỉ ôm eo anh để đứng vững, anh lại bị kích thích đến run rẩy cả người, cảm thấy khó chịu.
Đặc biệt là khi Tần Giác cọ đầu lên sườn mặt anh, khiến anh có ảo giác hai người đang nhĩ tấn tư ma.
Hơi thở ấm áp của tiểu sư đệ phả lên mặt lên cổ anh làm cho anh hơi ngứa ngáy, nhưng lại không biết nên bày tỏ ý kiến của mình như thế nào.
Quý Từ cảm thấy nếu mình nói ra những lời này sẽ rất dễ lộ ra sự rụt rè của mình.
Cứ vậy đi, Quý Từ nghĩ, anh chính là sĩ diện đến chết, nhưng anh có thể làm gì được?
Ngàn vàng cũng không mua được niềm vui, nhưng hôm nay anh nhất quyết phải giữ nó trên mặt! Đâm vào tim! Dù người khác có làm thế nào cũng không bỏ xuống!
Nếu Quý Từ anh mất áo trong thì không sao, nhưng nếu mất mặt...
Vậy anh sẽ tự sát tại chỗ.
Ôm tâm tư như vậy, Quý Từ cố bình tĩnh lại, nhắm mắt niệm quyết, trong nháy mắt đã bay lên đến đỉnh ngọn núi.
Càng lên cao hơn mực nước biển thì nhiệt độ không khí càng lạnh.
Quý Từ rùng mình, sau đó mặt không đổi sắc dùng cùi chỏ huých người phía sau, cố gắng bình tĩnh nói:
"Tìm xem xung quanh có Bách Chuyển Thảo không."
Bàn tay đang ôm eo Quý Từ của Tần Giác cuộn lại, sau đó nhỏ giọng "Ừm" một tiếng.
Y bất đắc dĩ buông tay ra, nhìn lên vách đá, cẩn thận tìm kiếm bóng dáng Bách Chuyển Thảo.
Không lâu sau, Tần Giác đã tìm thấy mục tiêu.
Y chỉ vào một hướng, nhỏ giọng nói: "Ở kia."
Vừa dứt lời, Quý Từ hưng phấn bay về hướng y đã chỉ.
Sau khi đến gần, trong tầm mắt Quý Từ quả nhiên xuất hiện cây Bách Chuyển Thảo cao bằng nửa người.
Quý Từ thấy đúng là nó thì thở phào:
"Cũng may cây thảo này chỉ cao có bây nhiêu, nếu nó cao hơn một chút, chúng ta mang nó theo sẽ bị người khác nhìn thấy, nói không chừng còn sẽ châm chọc chúng ta là hai nam tử hán mà không cao bằng một cây thảo."
Tần Giác: "......"
"Sư huynh nói rất đúng, cũng may cây thảo chỉ cao có bây nhiêu."
Mặc dù suy nghĩ này có chút lố bịch, nhưng Tần Giác cảm thấy mình nên làm theo mạch não của sư huynh sẽ tốt hơn.
Quả nhiên, sau khi nhận được sự tán đồng thì Quý Từ cực kỳ hài lòng, nhanh chóng vứt chút xấu hổ và khó chịu ra sau đầu, sai Chiết Liễu Kiếm đến gần cây Bách Chuyển Thảo.
Càng đến gần, Quý Từ càng nhìn rõ hơn.
Lúc đưa tay ra hái, anh vẫn còn đang suy nghĩ, một cây thảo lớn như vậy, dùng để đút cho heo ăn chắc rất tốt nhỉ?
Ngay khi Quý Từ sắp hái được, đột nhiên cổ tay cảm thấy lạnh lẽo.
Cổ tay cổ anh bị người ta nắm lấy.
Không phải là Tần Giác, đó là một bàn tay từ phía trên duỗi xuống.
Quý Từ chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người nọ có mái tóc xoăn màu vàng, đôi mắt xanh biếc có ý cười nhàn nhạt, ăn mặc phanh ngực lộ v* như bình thường.
Lúc này, Uất Trì đang nhoài người ra khỏi vách đá, nắm lấy cổ tay Quý Từ, ung dung nhìn anh.
Tình huống này có chút đáng sợ.
Quý Từ hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
"Ngươi đang cos người treo ngược à?"
Nụ cười bên môi Uất Trì lập tức cứng ngắc.
......
Quý Từ thành công hái cây Bách Chuyển Thảo, sau khi hái xong, anh sử dụng Chiết Liễu Kiếm bay đến trên vách núi.
Sau khi đáp đất, anh lạnh nhạt nhìn Uất Trì đứng tại chỗ tỏ vẻ đáng thương:
"Đầu óc ngươi sao vậy hả? Tốt xấu gì cũng là chủ của một tông, ngươi nằm nhoài ra đấy thì giống cái gì hả?"
Uất Trì hơi chút suy tư một chút, sau đó nói ra đáp án: "Người treo ngược."
"..." Quý Từ lạnh lùng nhìn hắn, "Không, giống một con nhện dị dạng khổng lồ."
Uất Trì im lặng.
Hắn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn không thể nói ra miệng.
...... Thật sự rất giống con nhện sao? Thật ra đến cả người treo ngược là gì hắn cũng không biết.
Quý Từ mặc kệ Uất Trì, bỏ Bách Chuyển Thảo vào Giới Tử Hoàn xong, anh kéo Tần Giác qua, định đi xung quanh núi để tìm các thảo dược và độc trùng cần thiết khác.
Tần Giác ngoan ngoãn để anh nắm tay, lúc nhìn thoáng qua Uất Trì, y khẽ nhướng mày, ánh mắt rất là khiêu khích.
Sau khi nhìn thấy động tác của anh, sắc mặt Uất Trì gần như cứng đờ.
Qua hồi lâu, hắn mới miễn cưỡng khống chế được biểu cảm của mình:
"Sao đã 5 năm rồi mà sư đệ của Quý tiểu hữu vẫn như con nít, trốn sau lưng ngươi vậy?"
Trong lời nói của hắn có ý châm chọc, Quý Từ cảm thấy khó chịu, đang định đáp trả thì nghe thấy Tần Giác ở sau lưng thờ ơ nói:
"Sư huynh tương đối thương ta, ngại quá."
Uất Trì: "..."
Mẹ nó, ai quan tâm sư huynh nhà ngươi có thương ngươi hay không?
Hắn hận đến ngứa răng.
Quý Từ lại nhận được sự khích lệ rất lớn từ một câu ngắn ngủn này:
"Đúng vậy, ta rất vui lòng che chở y."
Nói xong, anh kéo tay Tần Giác đi về phía trước.
Uất Trì sửng sốt đứng tại chỗ nửa giây, trong đầu bỗng nhớ ra một chuyện.
Quý Từ bây giờ chẳng lẽ vẫn còn nghĩ rằng người hắn thích là Tần Giác phiền phức kia?
Nghĩ vậy, Uất Trì nhíu chặt mày. Đến bây giờ, hắn vẫn không hiểu vì sao Quý Từ lại nghĩ như vậy.
Lúc trước khi hắn nhận được chiếu lệnh của trưởng lão tông môn, phải quay lại Đồng Cốt, hắn luôn sợ Quý Từ sẽ quên mất hắn nên đã sốt ruột đưa lệnh bài của mình cho anh.
Vốn tưởng rằng cuối cùng Quý Từ cũng có thể hiểu rõ tâm ý của hắn, ai ngờ hôm nay gặp mặt, các loại dấu hiệu đều nói với Uất Trì rằng --
Quý Từ chính là tên đầu gỗ, vậy mà đến tận bây giờ vẫn không biết!
Uất Trì hơi nóng vội, hắn cảm thấy cần phải đâm thủng tầng giấy này, nếu không thằng nhóc thúi Tần Giác sẽ luôn chặn đường hắn và Quý Từ, làm phiền đến hắn.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Uất Trì lập tức bước nhanh hơn, nắm lấy cổ tay Quý Từ.
Quý Từ mất kiên nhẫn xoay người lại, khuôn mặt giận đến tái đi, lòng Uất Trì hoảng hốt, bắt đầu thổ lộ:
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ là thích ngươi."
Những lời phàn nàn Quý Từ định nói lập tức nghẹn lại:
"......?"
Hắn thích ai?
Ngay khi Quý Từ đang dại ra, Tần Giác ở phía sau khẽ cười một tiếng, thân mật vòng tay ôm eo anh, cánh môi cọ đến gần thái dương của Quý Từ, ánh mắt nhìn Uất Trì như lưỡi dao độc, giọng nói lại cực kỳ mềm nhẹ.
Chỉ nghe thấy y thong thả nói:
"Nhưng mà ta cũng thích sư huynh, vậy phải làm sao mới được đây?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT