Đến Trạm Mời Nộp Mạng

Thôn Phúc Thọ (3)


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chiêu
Beta: Na

Lời nói dí dỏm vì Ôn Như Thủy không được ai tiếp lời mà kết thúc.

Mộc Từ vốn muốn tắm rửa, nhưng nghe xong những lời này, phòng vệ sinh khiến hắn sởn tóc gáy, sợ lúc đang tắm máu loãng trào ra như phim kinh dị, quyết định sáng mai rồi tắm, sau khi rửa mặt, hắn nhanh chóng đóng cửa phòng vệ sinh lại.

Trong phòng không có nhiều đồ đạc để lựa chọn, Mộc Từ đành phải lấy bàn trà và tủ quần áo bằng sắt đè lên cửa, lúc này mới nằm xuống chuẩn bị ngủ, vì để tiện chạy trốn, hắn không cởi quần áo. Nhưng nằm xuống không quá vài giây, hắn đã ngồi dậy.

Hình như trong túi quần có thứ gì đó cách lớp vải chạm vào đùi hắn, khi Mộc Từ duỗi tay sờ, chạm đến một đồ vật dạng tấm card, lúc này hắn mới nhớ lúc xuống xe đã gấp vé bỏ vào.

Coi như hắn xui xẻo! Nhớ tới chuyến xe lửa chết tiệt kia, Mộc Từ liền nghiến răng nghiến lợi, đang chuẩn bị xé tấm vé nát nhừ, lực chú ý đột nhiên bị tin tức trên tấm vé hấp dẫn ——

Núi Thanh Tuyền thôn Phúc Thọ, trạm thôn Phúc Thọ.

00:45:42 ngày 00 kết thúc kiểm phiếu (đã kiểm phiếu).

00:45:42 ngày 06 bắt đầu xuất phát.

Hạn chế đi xe cùng ngày.

Đoàn tàu chúc bạn có chuyến đi vui vẻ.

Vẫn là tấm vé mềm in trên bìa cứng dày cộp, nhưng địa điểm đến và thời gian đã thay đổi, Mộc Từ nhìn con số trên đó, xoa đôi mắt, nhớ đến sự kích động khi lần đầu tiên xem một bộ phim ma pháp, trong nhất thời không khỏi bi ai.

Cú mèo không tới truyền tin không nói, nhiều năm sau, xe lửa lại trực tiếp đưa cậu đến Azkaban, chờ buổi tối hôn môi với nhiếp hồn quái (*).

(*) Gốc: 摄魂怪, có lẽ ở đây ám chỉ giám ngục Azkaban, vũ khí khủng khiếp nhất của các chúng là “nụ hôn”, chúng sẽ hút sạch linh hồn của nạn nhân và biến kẻ đó thành kẻ không có cảm xúc hay ký ức.

Mộc Từ suy nghĩ chuyện khác để xua tan sợ hãi, cầm tấm vé nhàu nát nằm lên giường, ngửa đầu nhìn trần nhà.

Chuyện tuyệt đối không thể xảy ra…… sao?

Ngọn núi rất an tĩnh, vừa chạm vào gối đầu không lâu, Mộc Từ đã cảm giác có chút mơ màng sắp ngủ, hắn luôn ngủ sớm dậy sớm, hơn nữa buổi tối hôm nay cảm xúc dao động quá lớn, đi đường một ngày, sớm đã mệt mỏi.

Nhưng không biết có phải lời của Hạ Hàm và Ôn Như Thủy đã kích động sợi dây thần kinh nào của hắn hay không, Mộc Từ không ngủ sâu như mọi khi, trong mơ, hắn cảm thấy như mình ngã trên mặt nước, bên ngoài truyền đến tiếng nước tí tách.

Trời mưa sao?

Mộc Từ trở mình, xúc cảm lạnh băng của điện thoai khiến hắn hơi giật mình.

Đêm khuya yên tĩnh đột nhiên vang âm thanh kì lạ, rất nhỏ, thậm chí khiến người ta nghi ngờ là ảo giác.

Cạch —— hình như là lò xo trong khoá cửa vặn vẹo.

Cạch cạch.

Có người mở cửa! Mộc Từ lập tức tỉnh táo, hắn quấn chặt chăn, nín thở lắng nghe.

Lặp lại vài lần, dường như ý thức được không thể mở cửa như vậy, động tác của người bên ngoài lập tức trở nên cuồng bạo, động tĩnh càng lúc càng lớn, thậm chí tủ sắt phía sau cánh cửa cũng rung lên.

Rầm! Rầm!

Loại hành vi điên cuồng này dừng lại theo tiếng vật nặng rơi xuống, căn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh trước đó, nhưng loại yên lặng này không hề mang lại cho Mộc Từ chút an ủi, ngược lại còn khiến da đầu hắn thắt lại, mệt mỏi khôn cùng.

Lại qua vài phút, người bên ngoài rốt cuộc mở miệng: “Mở cửa đi.”

Ôn Như Thủy?!

“Cậu ngủ rồi sao?” Người phụ nữ ngoài cửa lại hỏi.

Mộc Từ vừa định há mồm trả lời, đột nhiên nhớ tới đoạn đối thoại tối nay, lập tức ngậm miệng, chỉ chậm rãi chạm người đến cuối giường, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, cũng không biết vì sao, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt khi bị theo dõi.

Không biết là trực giác hay bản năng của thân thể, Mộc Từ thường xuyên có cảm giác tầm mắt của người khác đang đặt trên người mình, thiện ý, ác ý, tò mò, dù là đến từ phía sau hay nơi không thể nhìn thấy, một số bộ phận bị nhìn chăm chú sẽ xuất hiện cảm giác mãnh liệt không tự nhiên, nhắc nhở đại não, người nào đó đang nhìn trộm hắn.

Nhưng điều này không giúp ích quá nhiều, khi ở trường, lúc nhận ra giáo viên chủ nhiệm nhìn bạn, thông thường đã quá muộn.

Nhưng ngay lúc này, nó lại giống như cảnh báo, không ngừng nhắc nhở Mộc Từ, khiến hắn cảm thấy từng đợt rét lạnh.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân đi xa, xem ra đối phương đã từ bỏ.

Là trò đùa dai sao? Hay chỉ là diễn tập tạm thời?

Khi Mộc Từ đang do dự có nên ra cửa xem hay không, đột nhiên nghe thấy âm thanh gõ nhẹ từ tủ sắt, loại sắt này rất mỏng, bên trong lại trống rỗng, trong đêm khuya tĩnh lặng nghe được cực kỳ rõ ràng, ngay sau đó là tiếng động từ gỗ và kính truyền đến.

Trái tim Mộc Từ lập tức nhảy lên, trong đầu lập tức hiện ra hình ảnh tủ đầu giường và bàn trà, dường như có một bàn tay, đang đụng vào chúng xác định hình dạng.

Loại âm thanh rất nhỏ này vẫn luôn sột soạt quấy nhiễu Mộc Từ, mà người phụ nữ lại mở miệng, lần này giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở: “Cậu ngủ rồi sao? Có phải cậu rất sợ? Có phải rất lạnh?”

Nó căn bản không đi?!

Vì tạo ngăn cách cho từng gian độc lập, không gian còn thừa nhìn rất giống một con dao phay.

Từ cửa bước vào là con đường hẹp, ngắn như cán dao, một bên là cửa phòng vệ sinh, một bên khác là tường, đứng ở cửa nhìn vào chỉ có thể thấy TV, bàn trà và đuôi giường, sau khi bước vào mới nhìn thấy “Thân đao”.

Mộc Từ nghe thấy cái tay kia động, móng tay lướt qua cửa phòng vệ sinh, kéo theo một thanh âm khó chịu, chậm rãi tiến lại chỗ hắn.

Thứ gì?

Cạch.

Mộc Từ nuốt nước miếng, can đảm dùng điện thoại chiếu đến, phản chiếu bàn tay ướt đẫm của người phụ nữ đặt trên vách tường.

Cậu khó tin nhìn thứ đó, cổ tay phát triển vô cùng bất thường, bò trên vách tường như con rắn, trắng bệch đến phát nhăn, mặt trên bị tổn hại, thoạt nhìn thô ráp dị thường.

Ánh sáng điện thoại chiếu vào bàn tay kia như chiếu vào mặt nó, khiến nó vô thức làm động tác ngăn cản.

Người phụ nữ ngoài cửa bỗng nhiên an tĩnh lại, rất nhanh đã phát ra một tiếng cười khẽ, giọng nói chìm xuống: “A ~ nhìn thấy rồi.”

Mộc Từ lập tức nổi da gà toàn thân.

Cánh tay đột nhiên thu lại, trong ngoài phòng đột nhiên chìm vào yên lặng, không có bất kì âm thanh nào vang lên, hắn không động, cũng không phải không muốn động, mà là thân thể đã hoàn toàn cứng lại, giống như thứ vừa thấy không phải bàn tay, mà là đôi mắt của Medusa.

Tí tách, tí tách.

Là âm thanh giọt nước, lại giống như tiếng đồng hồ quả lắc đang chuyển động, mọi thứ đều im lặng, Mộc Từ thả chậm hô hấp, cố gắng nắm động tĩnh ngoài cửa, nhưng cái gì cũng không có, yên lặng đến mức nghe thấy tiếng tim đâp và hô hấp của mình.

“Bùm!”

Tiếng nổ lớn ngoài cửa thình lình vang bên tai Mộc Từ, hắn bị dọa đến sợ hãi một lúc.

Trước kia, Mộc Từ đã chú ý tới tật xấu này của mình, dù là ngồi tàu lượn siêu tốc, vào nhà ma, người khác có thể phát tiết cảm xúc qua than khóc hay kêu thảm thiết, nhưng hắn lại giống như hồ lô bị cưa miệng, một chút âm thanh cũng không phát ra được, cũng hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Nỗi sợ hãi như một đám sương mù đè ở ngực, gặm cắn trái tim, lấp kín yết hầu.

“Tôi nhìn thấy cậu.” Giọng nói của người phụ nữ gần như điên cuồng “Tôi nhìn thấy cậu rồi!”

Mộc Từ vẫn không có phản ứng, cùng với âm thanh vang dội, cánh cửa bị một vật cực lớn đập vào, bàn trà buông lỏng, tủ sắt cũng bắt đầu lung lay sắp đổ, giọng nói của người phụ nữ chứa đựng hưng phấn và cuồng loạn: “Để tôi đi vào! Để tôi đi vào!”

Không thể cứ ngồi chờ chết như vậy!

Mộc Từ nhảy xuống giường, bởi vì mềm chân mà suýt nữa quỳ trên mặt đất, hắn té ngã lộn nhào rồi chạy như điên, chống đỡ cái bàn và tủ quần áo lung lay, thậm chí đặt cả người mình lên.

Cú va chạm kịch liệt phía sau cánh cửa khiến tủ sắt rung lên, Mộc Từ đầu váng mắt hoa, khi hắn cho rằng mình sắp không chịu đựng nổi, va chạm điên cuồng kia đột ngột dừng lại, theo đó là cảm giác bất an khi bị người khác nhìn chằm chằm.

Lại là cảm giác này!

Trái tim Mộc Từ lập tức chìm xuống, hắn dùng bả vai đỡ tủ quần áo, mở đèn pin ở điện thoại.

Chỗ khoá cửa ban đầu đã xuất hiện một lỗ trống, dường như có thứ gì đang kích động, sau khi nhận thấy ánh sáng, thứ phía sau lỗ thủng chớp chớp, nhảy ra một con mắt sống sờ sờ, dưới ánh sáng mạnh, thậm chí có thể thấy đôi đồng tử đó hơi khuếch tán, tròng trắng mắt che kín tơ máu, không nhúc nhích nhìn chằm chằm Mộc Từ.

“Nhìn thấy cậu rồi.”

_Hết chương 3_


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp