Đến Trạm Mời Nộp Mạng

Thôn Phúc Thọ (2)


2 tháng

trướctiếp

Edit: Chiêu
Beta: Na

Không khí lập tức trở nên quái dị.

Hiển nhiên ông chủ không ngờ con gái mình sẽ nói như vậy: “Ninh Ninh! Con nói cái gì?” Xem dáng vẻ kinh ngạc bi thương của hắn cũng không giống ngụy trang.

Mà Ninh Ninh chỉ nhảy xuống sofa, trên cổ thắt một đoạn tơ hồng đã cũ, tay nhỏ nắm chặt vật trên dây, yên lặng rời khỏi đại sảnh.

Ông chủ đứng một lát mới quay đầu lại, sắc mặt có chút tái nhợt, thoạt nhìn mất hồn mất vía: “Ngượng ngùng, con nít vô lương tâm, nói lung tung, cũng trách tôi, sau khi mẹ nó mất không quan tâm nhiều đến nó……”

“Không sao.” Hạ Hàm lắc đầu, vô cùng săn sóc nói “Ông chủ đi dỗ cô bé đi, không cần tiếp đón chúng ta, hơn nữa hiện tại cũng đã muộn.”

Ông chủ có vẻ rất chật vật: “Vậy…… Vậy cảm ơn.” Chờ bóng dáng ông chủ biến mất, không khí náo nhiệt cũng lập tức tan thành mây khói.

Mộc Từ muốn tâm sự về đôi cha con kì quái kia, nhưng Hạ Hàm và Ôn Như Thủy lại trầm mặc lạ thường như thể hết pin, hắn cũng chỉ có thể ngậm miệng.

10 giờ rưỡi, Ôn Như Thủy lại nhìn thoáng qua đồng hồ, lúc trước trên đường, cô dường như cũng rất để ý thời gian, không ngừng xác nhận: “Đã không còn sớm.”

Hạ Hàm thở dài: “Vốn định chờ mọi người tới rồi cùng nói, hiện tại không còn cách nào, lên lầu đi.”

Sau khi lên lầu hai, trước tiên Hạ Hàm mở cửa phòng mình đi vào, phòng cho khách cũng không lớn, Mộc Từ nhìn lướt qua, phát hiện đồ vật bày biện tuy rằng cũ xưa, nhưng đồ nên có cũng có không ít, một giường đôi và tủ đầu giường, bàn trà, ghế dựa, TV, thậm chí còn có cái tủ đựng quần áo bằng sắt, đệm chăn thoạt nhìn rất sạch sẽ, còn có phòng vệ sinh độc lập.

Ôn Như Thủy gọi hắn một tiếng: “Mộc Từ.”

“Có!” Mộc Từ vừa ngồi xuống đã lập tức đứng dậy “Có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?”

“…… Ngồi xuống.” Ôn Như Thủy lãnh đạm từ chối ý tốt của hắn “Nghe cho tốt, lời chúng tôi nói tiếp theo, cậu nhất định phải nhớ kĩ, dù không thể tiếp nhận ngay lập tức, chúng tôi cũng có thể hiểu, dù sao qua tối nay, cậu tự nhiên sẽ hiểu.”

Mộc Từ nhanh chóng đáp: “Tôi chấp nhận được mọi thứ! Trừ hành vi không hợp pháp!”

Ôn Như Thủy: “……”

Hạ Hàm cười: “Dù sao còn chút thời gian, nói nhẹ nhàng chút đi, Mộc Từ, cậu cho rằng chuyện gì tuyệt đối không thể xảy ra lại có khả năng xảy ra?”

“Anh trúng vé số trong truyền thuyết sao?” Mộc Từ khó hiểu đáp.

“Ha ha ha ha, không khác lắm, nhưng có một ví dụ khác ở ngay trước mắt, cậu mua vé xe để về nhà, lại đi tới một nơi chưa từng nghe qua, đây có thể tính là chuyện tuyệt đối không có khả năng xảy ra?”

Mộc Từ ngẩn người: “Xem như vậy đi.”

Ôn Như Thủy nhàn nhạt nói: “Cậu xem, bản thân những lời này đã là một logic sai lầm, chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, chỉ có nghĩa là chưa từng xảy ra, nếu chưa xảy ra, nhất định sẽ tồn tại tỉ lệ xảy ra. Đương nhiên, cậu không thắng vé số, vẫn là không thắng được, đánh bạc chưa bao giờ là một vấn đề xác suất.”

Nếu chỉ là đến sai trạm, Mộc Từ sẽ quy tội cho mình sơ ý, nhưng hắn nghĩ đến trạm hành khách biến mất, bỗng nhiên nhạy bén nhìn về phía hai người: “Ý hai người là, nơi này sẽ xảy ra những chuyện không thường xuất hiện trong thực tế?”

“Không sai.” Hạ Hàm khen ngợi búng tay một cái, sau đó rút ra bộ bài poker dưới bàn, xới tung: “Sau khi tiêm thuốc dự phòng xong, việc tiếp theo là nói chính sự, cậu từng chơi qua bài poker rồi?”

Mộc Từ trông gà hoá cuốc: “Nơi này là sòng bạc phi pháp?”

“Đương nhiên không phải.” Hạ Hàm không nhịn được bật cười, rút ra ba lá bài, sau khi bỏ lá bài nhỏ nhất thì dừng tay, bài dư lại được đặt về một bên “K, Q, J, phân biệt đại diện cho ba người chúng ta, sau đó là…… Quỷ bài.”

Trên lá bài màu xám ma quái, nụ cười vui nhộn của tên hề khiến người ta không rét mà run.

“Đơn giản mà nói, đêm nay chỉ sợ sẽ có một hồi ‘ đấu bài ’.” Hạ Hàm quơ tấm quỷ bài “Có thể là vận khí của chúng ta không tồi, con quỷ này quyết định không tấn công, tránh được một kiếp, cũng có thể một trong số chúng ta sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.”

Ôn Như Thủy bổ sung: “Hoặc là giết, hoặc là không còn ai sống sót.”

Mộc Từ không ôm hy vọng hỏi: “Hai người đang nói bài poker?”

“Cậu nghĩ sao?”

Mộc Từ ngồi yên một lát, có chút không nói nên lời, Hạ Hàm lại hỏi: “Cậu có khỏe không?”

“Khá tốt.” Trên thực tế, so với suy nghĩ của hai người, Mộc Từ tiếp thu chuyện này rất nhanh, cậu nghĩ một lát, thành thật nói ra chuyện ở trạm hành khách “Ít nhất như vậy có thể giải thích tại sao nơi đó biến mất.”

Ôn Như Thủy nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn, chút kinh ngạc: “Cậu thật sự có khỏe không?”

“Thật sự khá tốt, tốt xấu gì tôi cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Mộc Từ gật đầu, lại bổ sung một câu “Dù sao, vốn chẳng có ai có thể tồn tại rời khỏi thế giới này, đây đều là chuyện sớm muộn.”

Hạ Hàm không nhịn được cười ha hả: “…… Tại sao lại nói lời thật như vậy.”

Mộc Từ lại hỏi: “Tôi từng đọc tiểu thuyết kinh dị như vậy, biết hai người có tám phần lí do không thể không ra, nhưng tôi còn có chút tò mò, tại sao hai người chắc chắn chúng ta cùng đường?”

Ôn Như Thủy quan sát cậu trong chốc lát, ngữ điệu bình tĩnh mà tàn khốc: “Cậu đang hỏi vì sao chúng tôi lại mang cậu đến nơi nguy hiểm này? Trong núi cũng nguy hiểm như vậy, cậu cho rằng vì sao đoàn khách du lịch còn chưa tới?”

Thật ra Mộc Từ cũng không có ý gì, nhưng hắn không giải thích, bởi vì Ôn Như Thủy rất nhanh đã nói: “Nếu cậu thực sự muốn biết chúng tôi phân biệt đồng bạn thế nào, tôi chỉ có thể nói cho cậu, trên thực tế, chúng tôi không có biện pháp xác định, thậm chí, có lẽ cậu chính là tấm quỷ bài này không chừng.”

“Vậy hai người tại sao lại mang theo tôi……?”

“Dù sao cậu cũng có nửa cơ hội trở thành đồng bạn hoặc kẻ thù.” Hạ Hàm ôn hòa cười rộ lên, không nhanh không chậm nói “Không nói cho cậu mới là tổn thất thực sự. Huống chi, nếu thật sự chạy trời không khỏi nắng, dù kết cục là thế nào, ít nhất chúng tôi cũng nhận được cái chết bình đẳng, không thẹn với lương tâm.”

Sau khi giải thích xong, Hạ Hàm vui vẻ đưa chìa khóa.

Trước khi hai người rời đi, Hạ Hàm lấy từ balo một bộ quần áo thể thao và đồ lót dùng một lần đưa cho Mộc Từ, cố ý dặn dò: “Dù nghe được bất cứ âm thanh nào cũng không được đáp lại, trước khi ngủ nhớ kiểm tra cửa sổ một lần.”

Mộc Từ có chút lo lắng hỏi: “Nếu đối phương phá cửa vào thì sao?”

“Nhảy cửa sổ.”

“Nếu đối phương vào từ cửa sổ?”

Hạ Hàm ôn nhu nhìn hắn, lời nói tàn khốc: “Chạy trốn, hoặc là chờ chết.”

Ba người, chỉ có phòng của Hạ Hàm ở tầng hai, Ôn Như Thủy và Mộc Từ đều ở tầng ba, trước khi về phòng, Ôn Như Thủy dùng chìa khoá mở cửa phòng Mộc Từ, theo tiếng mở cửa, sắc mặt cô trở nên có chút khó coi: “Quả nhiên.”

Mộc Từ sửng sốt một chút: “Chúng ta cầm nhầm chìa khoá rồi?”

“Không phải, cậu lại đây.” Ôn Như Thủy lại dùng chìa khóa mở các phòng khác, có ba phòng không thể mở, hai phòng mở được “Khoá trong khách sạn kiểu này đều là loại cũ, những tay già đời lấy kẹp tóc là có thể mở, một số loại chìa khoá trực tiếp cũng có thể dùng, không biết có phải cố ý hay không, tóm lại, buổi tối lúc đóng cửa, nhớ rõ đặt vật nặng đè lên, kẻo quỷ chưa tới, hoạ đã do người.”

“Còn có nhân họa?” Mộc Từ ngẩn ngơ “Vậy có phải nói cho anh Hạ một tiếng?”

“Phần lớn quỷ đều do người tạo ra.” Ôn Như Thủy muốn trừng hắn một cái, nhưng bởi vì nửa câu sau mà nhịn xuống “Cậu có lòng rồi, tôi sẽ đi, cậu rửa mặt rồi ngủ đi, tốt nhất là ngủ.”

“Ngủ sẽ không có việc gì sao?”

Ôn Như Thủy thương hại nhìn hắn: “Nếu ngủ rồi, dù xảy ra chuyện gì, tốt xấu gì cậu cũng không cảm nhận được.”

“…… Tại sao tôi cảm thấy không phải đang nói ngủ, mà là chết.”

_Hết chương 2_


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp