“Khó trách anh đối đãi Lâm Tinh Hà tệ hơn Lâm Thi Tình ——”

Lâm Tinh Hà bỗng nhiên gợi lên khóe miệng, những người khác còn đang ngơ ngác, riêng Lâm Hòa Trạch như nghĩ tới cái gì, lá gan muốn vỡ ra đồng thời còn mang theo một chút giãy giụa, muốn cô câm miệng nhưng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn cô nhẹ nhàng nói ra đáng sợ lời nói.

“Hóa ra, lúc mười ba tuổi anh đã mơ thấy cô ta.”

Lời nói vừa dứt, Lâm Hòa Trạch cũng cảm giác được cổ lực lượng kia rời khỏi thân thể, nhưng toàn thân dường như đều ướt đẫm mồ hôi, nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt vừa rồi biến thành vẻ kinh hãi.

Lâm Hòa Trạch nhìn cô “em gái” trên giường bệnh rồi đột nhiên lùi lại, áp sát vào tường mà không hề hay biết.

Lâm Cao Sầm và Hà Mộng Hạ ôm ngực, nỗi kinh hãi trong lòng mãnh liệt dâng trào như biển cả, con trai và con gái họ ——

Tinh Hà thật sự không nói dối, con bé thật sự có thể nhìn thấu nhân tâm, thậm chí nhìn thấu quá khứ cùng tương lai?!

Không rõ chuyện của nhà họ Lâm nhưng cả nhà Đường Ái thông qua vẻ mặt, phản ứng của ba người họ đã có được toàn bộ đáp án, cảm thấy khiếp sợ, chấn động xen lẫn một chút khinh thường.

Lâm Hòa Trạch không dám lại nói cái gì nữa, người duy nhất có thể miễn cưỡng kịp thời phản ứng, đứng ra cứu vãn tình thế vẫn là ông chủ nhà họ Lâm, Lâm Cao Sầm. Hiện tại nói không rõ tâm trạng ông ta là khiếp sợ, sợ hãi con gái có bản lĩnh, hay là tức giận, cảm thấy thẹn với tâm tư của con trai, mọi việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát của ông ta.

“Tinh Hà đừng tính nữa, chú ý thân thể.”

Con gái ông…… Hóa ra thật sự không hề nói dối hay giả vờ để thu hút sự chú ý của bọn họ mà giả thần giả quỷ.

Lúc này, càng làm cho ông ta cảm thấy vô cùng xấu hổ và ảo não chính là tại sao lại để người nhà họ Trương lưu lại đây! Trước mắt chỉ có thể trấn tỉnh lại và an ủi con gái trước.

Chỉ cần con bé không tức giận, mọi việc đều dễ nói!

Ông ta không dám dùng thân phận là một người cha,hay tài phú của nhà họ Lâm để làm bộ làm tịch nữa. Chỉ với hai phút, giá trị của cô con gái này đã đổi mới đến nghiêng trời lệch đất trong mắt ông ta.

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Lâm Tinh Hà cảm nhận được sự khiếp sợ, thống khổ và bi thương của Tiểu Viên truyền từ đầu kia của khế ước, cảm nhận được cô ấy hoàn toàn hết hy vọng, cô đưa ra một câu phán định: “Phần thân tình đến quá trễ, cũng quá ngắn ngủi cùng nhỏ bé.”

Thành công khiến Lâm Hòa Trạch hoàn toàn an tĩnh giống con chim cút, cuối cùng cô cũng không ngại nói hai câu với đôi vợ chồng này.

“Lúc hai người thầm than thở rằng Tinh Hà không giống như đứa trẻ thuộc về nhà này, so ra kém với hai chị em còn lại; lúc các người đơn phương tin vào những gì con gái nuôi của hai người nói, không điều tra rõ ràng liền chỉ trích Lâm Tinh Hà phẩm tính không tốt; lúc người một nhà hoà thuận vui vẻ ăn cơm, Lâm Tinh Hà một mình đi bệnh viện kiểm tra liền phát hiện chính mình không sống được bao lâu thì một chút huyết mạch thân tình ràng buộc này cũng đã không còn nữa.”

Trong mắt của mọi người dường như cô không buồn không vui mà kể một câu chuyện của người khác. Nhưng nỗi buồn, sự tuyệt vọng và cô đơn bộc lộ trong lời nói giống như một tiếng chuông cổ có thể lay động trái tim con người, đánh thức hoàn toàn tâm trí họ.

Người trên giường bệnh thực sự rất gầy, mạch máu màu xanh lam dưới làn da trắng như tuyết đặc biệt sống động, nhưng vẻ mặt của cô không có sự đau đớn mà một bệnh nhân mắc bệnh nan y nên có, thậm chí còn có vẻ bình tĩnh và thoải mái.

“Hiện giờ, cũng tới lúc phải thoát ly rồi.”

Người nhà họ Lâm như bị sét đánh khi nghe những lời này, bao gồm Lâm Hòa Trạch đang toàn thân tê dại đều cảm thấy hoảng loạn.

Thoát ly cái gì! Cô sao có thể muốn rời khỏi bọn họ!

Huyết thống thì sao có thể thoát ly được!

Cố tình lực chú ý của Lâm Tinh Hà đã sớm không còn ở trên người bọn họ, cô dời tầm mắt đến Tiểu Viên lơ lửng gào khóc trước mặt bèn ôm nữ quỷ mệnh đồ chông gai lại cùng cô có duyên này vào trong lòng. Giống như tiếng nói của vận mệnh nói với chân chính “Lâm Tinh Hà”.

“Sau này, Lâm Tinh Hà cùng người nhà họ Lâm không còn quan hệ gì nữa, trở thành người xa lạ.”

Cô nhìn sợi dây định mệnh giữa Tiểu Viên cùng người nhà họ Lâm chậm rãi tiêu tán, nhẹ nhàng nhưng lại chắc chắn mà dùng khế ước chi lực nói: Đừng buồn, sau này bọn họ sẽ không bao giờ còn làm tổn thương cô được nữa.

Tôi thấy tương lai của cô thật tốt đẹp, cô sẽ có được rất nhiều bạn bè, rất nhiều tình yêu, trở thành một Tiểu Viên hạnh phúc và mạnh mẽ.

Ở trong số tương lai, gia đình này đều chỉ biết rơi vào hối hận vô tận.

Vào giây phút này, sợi dây ràng buộc gia đình vốn đã mờ nhạt đến mức gần như vô hình đã hoàn toàn bị tách ra khỏi cơ thể Lâm Tinh Hà, người nhà họ Lâm trong lòng cảm thấy đau đớn, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó thật sự đã hoàn toàn biến mất!

Cảm giác huyền diệu khó giải thích này làm Lâm Hòa Trạch sợ hãi mà lại không dám mở miệng, Lâm Cao Sầm và Hà Mộng Hạ cũng không thể nói được lời nào, bọn họ dường như là đang nhìn quái vật lại như nhìn vào phản chiếu của bản thân tràn ngập ích kỷ, lãnh khốc, không có sức lực mở miệng.

Cho đến bây giờ, vẫn không thể tin được Lâm Tinh Hà thật sự muốn cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ.

Nhưng Lâm Tinh Hà biết, đã kết thúc ở đây —— sợi dây định mệnh không thể làm giả. Ngày Tiểu Viên buông bỏ hoàn toàn cũng là ngày cô thoát khỏi vận mệnh ban đầu.

“Lâm tổng, không bằng các mọi người ra ngoài trước đi.”

Trương Từ hoảng thần trong giây lát, ông ấy không thể cảm thụ được trạng thái kỳ dị vừa rồi của cả nhà Lâm Hòa Trạch, cũng thật sự không thể hiểu được vì sao người nhà họ Lâm lại có thể đối xử lạnh nhạt thậm chí tàn nhẫn đối với con gái ruột lưu lạc chịu khổ hơn hai mươi năm bên ngoài thật vất vả mới tìm được như vậy.

Lời nói của ông ấy vẫn lịch sự khách khí nhưng giọng điệu thái độ và ngôn ngữ đã hoàn toàn cường thế lên.

Sự cảm kích của bọn họ là đối với một mình Lâm Tinh Hà, trước đây bọn họ khách khí đối với người nhà họ Lâm chỉ vì cho rằng gia đình họ có mối quan hệ rất tốt, nhưng hiện giờ ——

Hai yêu cầu kia thật sự quá đơn giản, Trương Từ ông tự nhiên sẽ thay ân nhân làm được.

“Buổi chiều tôi sẽ lo liệu thỏa đáng việc chuyển viện cho ngài.”

Đợi người nhà họ Lâm mang theo tâm trạng xấu hổ, sợ hãi, phẫn nộ,....tạm thời rời đi phòng bệnh. Vợ chồng Trương Từ lập tức đối với Lâm Tinh Hà hứa hẹn, không chỉ lo liệu thỏa đáng việc chuyển viện, còn muốn an bài đội ngũ chuyên gia đứng đầu tiên tiến hơn đội ngũ của nhà họ Lâm tiến hành trị liệu cho cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play