Dù cho bọn họ có hoài nghi thì sự thật và trực giác huyền diệu đang ở ngay trước mắt họ. Cô con gái mới được nhà họ Lâm tìm về này thật sự có chỗ hơn người.
Lâm Tinh Hà nhìn đôi vợ chồng trên người mang theo công đức lại thật sự tin tưởng năng lực của cô, không lạnh không nhạt nói ra câu đầu tiên sau khi tỉnh lại : “Hai người đã giúp đỡ rất nhiều người, từ bỏ cả cơ hội sinh thêm một đứa con, Thiên Đạo cũng không đành lòng làm cho các người chia lìa.”
Theo quỹ đạo ban đầu của thế giới này, Đường Ái đã nhảy xuống.
May mắn thay, cảnh sát kịp thời đặt đệm hơi nhưng cô ấy cũng bị nội thương nghiêm trọng thậm chí bị tàn tật, cái giá của sự sống sót lúc ấy lại phải trả bằng nửa cái mạng .
Cha mẹ Đường Ái vô tình nhìn thấy hình ảnh và thông tin cá nhân của Đường Ái trên mạng về sự kiện nhảy lầu, cuối cùng tìm thấy con gái trong phòng chăm sóc đặt biệt. Sau đó dành rất nhiều thời gian, tiền bạc cùng đồng hành bên cạnh Đường Ái. Cuối cùng Đường Ái khôi phục, một nhà ba người sống cuộc sống tuy có tiếc nuối nhưng cũng xem như bình yên.
Nhưng hiện giờ, Lâm Tinh Hà đã nhúng tay vào ——
Thấy Lâm Tinh Hà lại giả bộ thành dáng vẻ cao nhân, sắc mặt u ám của Lâm Hòa Trạch đứng ở một bên lại càng lạnh lùng hơn .
Từ nay về sau anh ta sẽ không bao giờ can thiệp hay quan tâm đến chuyện của Lâm Tinh Hà, khiến cho nó tự lo liệu đi.
Lâm Tinh Hà nói ra sự tình chỉ có hai người mới biết, việc mẹ của Đường Ái ngoài ý muốn mang thai một lần, vợ chồng hai người không có một chút hoài nghi, liên tục cúi đầu cảm tạ.
“Chúng tôi thật sự không biết phải nói gì hơn ngoài cảm ơn ngài rất nhiều! Ngài là ân nhân của cả nhà chúng tôi!”
Ba người nắm tay nhau, gần như quỳ xuống trước mặt cô, họ không dám nghĩ cảnh nếu Đường Ái nhảy từ tòa nhà cao như vậy mà không có Lâm Tinh Hà thì hậu quả...
Thậm chí, Trương Từ cảm thấy những việc cô biết đến có khả năng còn muốn nhiều hơn so với những gì bọn họ chứng kiến rất nhiều.
“Mấy năm qua chúng tôi cũng xem như kiếm được một ít tiền lời, nếu ngài không chê, vợ chồng chúng tôi sẵn sàng chuyển nhượng một nửa cổ phần của công ty bất động sản Hằng Quảng cho ngài!”
Trương Từ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, được đến tài phú địa vị như bây giờ ngoài biết nắm bắt cơ hội còn phụ thuộc vào trực giác và can đảm cũng như tính cách trọng tình trọng nghĩa. Không chút do dự, ông ấy liền mở miệng nói ra quyết định của hai vợ chồng bọn họ đã bàn đêm qua: Giao ra thứ đáng giá nhất của bọn họ là một nửa cổ phần ở công ty cho cô.
Nghe Trương tổng nói muốn đưa một nửa cổ phần của công ty bất động sản Hằng Quảng cho Lâm Tinh Hà, giàu có như nhà họ Lâm cũng không khỏi hãi hùng khiếp vía, tiếng lòng rối loạn.
Hằng Quảng là một trong những công ty bất động sản đứng đầu cả nước, giá thị trường không thể đo lường!
Làm sao mà có thể dễ dàng đem chục tỷ thoải mái cho con gái nhà mình - một người không liên quan gì đến bọn họ như vậy?
Lâm Cao Sầm và Hà Mộng Hạ một mặt cảm thấy khó tin, mặt khác nhìn con gái bọn họ lúc nãy chứng kiến người trong nhà cãi nhau đến bây giờ đột nhiên phải có khối tài sản khổng lồ trên mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, thong dong, trạng thái ổn định đến đáng sợ. Bọn họ vừa nóng lòng vừa lo lắng đồng thời nhịn không được bắt đầu hoài nghi con gái của mình có thể thật sự kế thừa được khả năng đặc biệt nào đó, chỉ là bình thường không biểu hiện ra ngoài?
Lâm Hòa Trạch nghe đến đó, khiếp sợ, ghen ghét, khó hiểu đồng thời chỉ có một ý tưởng: Chủ tịch tập đoàn bất động sản Hằng Quảng thật sự không bị mạo danh đi???
Rốt cục là anh ta điên rồi hay là thế giới này điên rồi?
Không đợi mọi người nghĩ nhiều, Lâm Tinh Hà bình tĩnh lắc đầu cự tuyệt cổ phần giá trên trời khiến vô số người điên cuồng, không hề quan tâm đến khối tài sản khổng lồ này, chỉ trầm ngâm đưa ra hai yêu cầu.
“Chỉ cần giúp tôi làm hai việc. Một, thanh toán tiền viện phí mấy ngày này của tôi, hai là giúp tôi tìm một bệnh viện khác có sự riêng tư và điều kiện thoải mái.”
Những lời nói tưởng chừng như đơn giản này vừa được thốt ra lại có uy lực không kém so với chuyện cổ phần của tập đoàn Hằng Quảng.
“Tinh Hà, con muốn làm gì!”
Lâm Tinh Hà quay đầu nhìn về phía “anh cả” luôn tỏ ra thiếu kiên nhẫn và không hài lòng với cô cùng với “cha mẹ” trông có vẻ quan tâm nhưng lại luôn mang vẻ mặt “tại sao con không hiểu chuyện như vậy”.
“Theo nghĩa đen, từ nay về sau tôi tự chịu trách nhiệm về cuộc đời mình.”
Hà Mộng Hạ nghe con gái không buồn không vui nói, phỏng đoán có lẽ cô lại đang tức giận, nhưng vừa nãy bọn họ đã yêu cầu Lâm Hòa Trạch xin lỗi cô rồi, người một nhà sao có thể có thù oán được.
Lâm Cao Sầm cũng cảm thấy đau đầu, cái gia đình này sao không thể hòa thuận được vậy? Thật sự càng ngày càng nổi loạn!
Nhìn người nhà này đến bây giờ vẫn còn ngang bướng, cô từ bỏ rồi thở dài, có một số người muốn nghe lời nói thẳng.
“Ý là —— các người không cần phải xuất hiện nữa.”
Người nhà họ Lâm:!!!
Lâm Hòa Trạch giận quá hóa cười, vừa định mở miệng. Nhưng Lâm Tinh Hà hiện giờ đã tìm ra một chút manh mối về việc cô đến thế giới này, đồng thời xác nhận rằng cô có thể nắm giữ vận mệnh của bản thân, thì tại sao lại phải phí thời gian nghe anh ta dong dài.
Nàng nhẹ nhàng nâng tay, ngón tay mảnh khảnh vừa lúc chỉ vào giữa mày anh ta: “Lâm Hòa Trạch, anh không tin thế giới này có sức mạnh thần bí, không tin tôi có thể nhìn thấu thời gian, nhìn thấu vận mệnh, đúng không?”
“Vậy hôm nay anh có thể xem nó.”
Nụ cười mỉa mai trên mặt Lâm Hòa Trạch còn chưa phai nhạt, nhưng đột nhiên bị ánh mắt của đối phương bắt gặp, anh ta cứng đờ tại chỗ, đồng tử sâu thẳm của Lâm Tinh Hà giống như một tấm lưới khổng lồ ghim anh ta tại chỗ, không thể cử động!
Lần đầu tiên, cảm giác như bị một tồn tại đáng sợ nào đó mà anh ta không thể nhìn thẳng vào, khiến linh hồn Lâm Hòa Trạch run rẩy!
“Lâm Hòa Trạch, anh nói nhà họ Lâm tốn rất nhiều tiền chữ bệnh cho tôi, được ở trong phòng bệnh cao cấp như vậy tôi nên biết ơn, biết hài lòng, phải ngoan ngoãn ——”
“Nói tôi không xứng.”
Lâm Tinh Hà nhẹ giọng ho khan, nhìn Lâm Hòa Trạch sau đó tiếp tục chậm rãi mở miệng.
“Trong lúc Lâm Tinh Hà làm việc từ sáng đến tối để có cơm ăn thì anh được coi như là người thừa kế tập đoàn mà được bồi dưỡng, siêu xe, đồng hồ sang trọng, được khen ngợi, được xu nịnh, rõ là chung một dòng máu.”
“Anh không biết xấu hổ, mà ăn nói như là người có địa vị cao hơn cô ấy như vậy?”
Nghe vậy, tất cả mọi người trong phòng ngoại trừ Lâm Hoà Trạch đều cho rằng cô vẫn quan tâm đến việc mình bị ôm nhầm và muốn bày tỏ nỗi lòng. Nhưng Lâm Tinh Hà rất nhanh liền đổi chủ đề, nhắm mắt lại, thanh âm như mang theo sức mạnh kỳ dị.
“Hóa ra dưới dáng vẻ học bá ưu tú là luận văn được người nhà hối lộ giáo sư sáng tác giùm, thậm chí còn xóa bỏ mọi giấu vết gian lận của anh.”
Ánh mắt của Lâm Hòa Trạch đột nhiên bắt đầu điên cuồng lập loè, sắc mặt trắng bệch, Lâm Tinh Hà sao có thể biết được những chuyện bí mật này! Là ai nói!
Một bên Lâm Cao Sầm, Hà Mộng Hạ cũng kinh ngạc hoảng sợ, những việc này trong nhà trừ bỏ bọn họ thì không ai biết, chứ đừng nói đến Tinh Hà mới vừa trở về một năm.
Lâm Tinh Hà rũ xuống đôi mắt mang theo hàm ý cùng một tia trào phúng, thực nhẹ, nhẹ như than thở sự ngu xuẩn của con kiến trên mặt đất.
“Rõ ràng bởi vì sai lầm của anh mà gây ra tổn thất cho tập đoàn nhưng lại đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên đầu vị tiền bối đã giúp đỡ anh rất nhiều.”
Lâm Hòa Trạch không thể động đậy, trên đầu toát mồ hôi lạnh, chuyện này Hà Mộng Hạ cũng không biết làm bà ta cũng ngạc nhiên nhìn về phía chồng và con trai, những gì con gái nói là sự thật sao?