“Có phải giữa anh với Đường Ái và chủ kênh của Thiên Cơ là quan hệ với nhau không, chuyện hôm nay có phải vở kịch do các người bày ra không?”
“Có thể cho chúng tôi biết vừa rồi tại sao anh lại làm vậy? Là ai đứng sau sai khiến sao?”
Chàng trai trẻ vừa đưa điện thoại cho Đường Ái nhìn nhóm người xa lạ trước mặt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Những người này từ đâu ra vậy, mình...chẳng phải mình vừa gọi cảnh sát rồi đợi bọn họ đến khuyên giải cô gái kia sao?
Tại sao chỉ trong nháy mắt, cảnh sát lại xuất hiện trước mặt anh ta, người cũng cứu xong rồi. Ngược lại bản thân mình lại bị một đám phóng viên đuổi theo chặn lại phỏng vấn???
Chàng trai trẻ bối rối đến mức gần như hoài nghi rằng mình đang nằm mơ, cốt truyện này không đúng nha.
Lẽ ra mình phải ở dưới lầu, không thể ở chỗ này!?
Tiểu Viên nhìn đám đông sôi nổi bên dưới, vẫy tay áo che giấu công lao của mình rồi vội vàng quay lại bệnh viện. Cô ấy cẩn thận đọc thần chú được đại lão dạy cho mình, cố gắng không gây tổn hại gì đến cơ thể của người đàn ông tốt bụng kia, nhập vào cơ thể và điều khiển anh ta để ngăn chặn Đường Ái kịp thời.
Đợi sau khi rời khỏi thân thể người đàn ông kia, Tiểu Viên liền cảm thấy hơi ấm hòa vào quỷ thể hiện tại của mình, đồng thời một tia sáng nhạt cũng bay vào cơ thể của người nọ.
Đến khi trở lại bên người Lâm Tinh Hà, Tiểu Viên còn không thể giấu được sự phấn khích. Vẫn là cô gái mờ nhạt ấy nhưng cuối cùng cũng thực hiện được một việc mà cô ấy cảm thấy có ý nghĩa!
Mặc dù, chuyện này không ai biết. Không! Có người biết!
Tiểu Viên cúi đầu nghe đại lão khen ngợi, cảm thấy như được quay trở lại thời sinh viên, cái khoảnh khắc tuy rằng đau khổ nhưng trong lòng vẫn còn mang hy vọng. Lúc ấy, chỉ một câu khen ngợi của thầy cô là đã khiến bản thân vui vẻ cả ngày. Sau đó, cô ấy chớp mắt tò mò dò hỏi đại lão làm cách nào tính toán ra thông tin liên lạc của bố mẹ Đường Ái.
Lâm Tinh Hà cũng không ngại giải thích cho cô ấy, khuôn mặt và ngày sinh của một người đều ẩn chứa rất nhiều thông tin, khi người bình thường nhìn vào bề ngoài của người khác, phản ứng đầu tiên của họ sẽ là nghĩ xem người kia có tốt bụng hay không, bọn họ sẽ rút ra những kết luận như trí thông minh, sự trung thực, nhân phẩm, v.v., sự phản bội, công lý và những ấn tượng khác.
Một số chuyên gia giàu kinh nghiệm cũng có thể suy ra một lượng lớn thông tin dựa trên đặc điểm khuôn mặt, làn da, trạng thái tinh thần và hành động của đối phương.
Nhưng cũng một số người nhìn rõ qua □□ của người này.
[□□: trong truyện gốc tác giả viết như vậy, là một từ nhạy cảm.]
Quá khứ, hiện tại và tương lai của người đó...
Thời điểm cô mạnh nhất, vô số điều nhỏ nhặt trong cuộc sống của hầu hết mọi người đều bại lộ trước mắt cô, thông tin này luôn thay đổi, nhưng thay đổi hay không chỉ cần liếc mắt một cái cô liền biết được.
Đó là bí ẩn đã được truyền lại từ xa xưa, đồng thời vốn dĩ cũng là tin tức ẩn giấu trong mỗi con người.
Nghe thấy đại lão nói về đạo lý Huyền học với giọng điệu thoải mái, Tiểu Viên lộ ra vẻ mặt như đang nghe sách trời: “Mỗi chữ em đều biết, nhưng ghép lại, em liền một chữ cũng không hiểu.”
Uổng công cô ấy còn cho rằng bản thân rất có thiên phú…?
Thiên tài Huyền học ngàn năm có một —— Lâm Tinh Hà để tay lên ngực tự hỏi: “Mấy cái này không phải vừa nghe là đã hiểu sao?”
Thôi vậy, hầu hết quỷ hồn cô gặp bao gồm Tiểu Viên đều có tốc độ học tập thực bình thường!
Hệ thống ở một bên nghe ký chủ cùng quỷ hồn Tiểu Viên nói chuyện liền im lặng như gà, kể cả trí năng lưu trữ lượng lớn thông tin như nó cũng nghe không hiểu một chữ. Đáng ghét! Bất đồng thế giới thật đáng chết!
Một bên khác, Trương Vân sau khi nhận được cuộc gọi của con gái mất tích 14 năm thì một phút cũng không muốn chờ đợi. Nhân viên an ninh được điều động nhanh nhất đến chỗ Đường Ái, vợ chồng ông bà cũng vội vàng đứng dạy mà không kịp thay quần áo.
Khi ba người họ gặp nhau, mặc dù chưa làm xét nghiệm ADN nhưng thần giao cách cảm giữa những người cùng huyết thống và việc Đường Ái thừa hưởng một phần ngoại hình của hai ông bà khiến họ gần như ngay lập tức xác nhận người này thực sự là con gái của mình!
Một nhà ba người ôm nhau, người mà ngày thường nói một không hai lúc này lại khóc rống như một đứa trẻ.
Sau đó Đường Ái mới biết công ty của cha mẹ mình phát triển nhanh chóng nên bị rất nhiều người ghen tị, có người cấu kết với bọn xã hội đen bắt cóc Đường Ái đòi tiền chuộc.
Hai vợ chồng nghiến răng giao toàn bộ số tiền tiết kiệm được trong hai năm qua nhưng không nhận lại được con gái, hóa ra bọn côn đồ đó đã sớm đưa Đường Ái lên một chuyến xe buýt đường dài, sau đó vứt bỏ Đường Ái ở một trạm nào đó.
Lúc sau, cảnh sát cuối cùng cũng bắt được những kẻ bắt cóc, tiền cũng thu hồi được một phần, nhưng Đường Ái lại mất tích từ đó.
Trong nhiều năm qua, vợ chồng hai người vẫn luôn không từ bỏ việc tìm kiếm con gái. Nhưng bọn họ không nghĩ tới Đường Ái bị một tên buôn người bắt cóc rồi đưa đến tỉnh khác, tùy tiện bán cho một hộ gia đình không có con cái.
Vài năm sau, bởi vì hộ gia đình kia có con nên Đường Ái được gửi đến trại mồ côi ở huyện bên cạnh. Đường Ái bởi vì tuổi còn nhỏ chỉ nhớ mang máng có người gọi mình là Tiểu Ái nên ở cô nhi viện đăng ký tên là Đường Ái.
Người một nhà cứ như vậy chia lìa mười mấy năm, cho đến khi có cuộc gọi hôm nay.
Thông qua một vài thông tin cơ bản mà Đường Ái mô tả, ngoại hình cùng với sợi dây thần giao cách cảm, bọn họ có thể chắc chắn 100% rằng đây là con gái bọn họ! Nhưng Đường Ái nhất quyết muốn làm xét nghiệm ADN trước. Hai vợ chồng nhanh chóng liên hệ bệnh viện, sau 16 tiếng sẽ có kết quả.
“Con chắc chắn là con gái của mẹ. Làm sao có người mẹ nào lại không nhận ra con của mình?”
Trương Vân ôm Đường Ái không chịu buông tay, sợ chỉ trong nháy mắt con gái lại muốn biến mất, càng sợ đêm nay chỉ là một giấc mộng, giấc mộng mà bà đã mơ vô số lần trong mười năm qua.
“Sao con biết được số điện thoại của cha mẹ, may mà mẹ nghe máy!”
Sau khi cảm xúc bình tĩnh lại một chút, Trương Vân vô cùng vui mừng, càng là nhịn không được mà sợ hãi, may mắn thay, tối nay bà đã trả lời cuộc gọi xa lạ!
Nếu không thì ——
Nghĩ đến trên đường đi, bí thư nói cho bọn họ Tiểu Ái được cứu từ trên sân thượng xuống, bọn họ lại hoảng sợ lại tức giận. Một idol nhỏ nhoi đến tên bọn họ còn chưa từng nghe lại dám bắt nạt con gái của bọn họ, buộc cô ấy phải tự sát!
Cho dù có chém tên cặn bã kia thành từng mảnh, cũng khó giải được hận ý trong lòng bọn họ, thù này bọn họ tự nhiên sẽ báo!
Trước mắt, bọn họ càng muốn biết là ai trợ giúp Đường Ái tìm được bọn họ.
"Con, con cũng không biết người đó là ai,con chưa từng nghe qua giọng nói của cô ấy, cũng không biết tại sao cô ấy lại biết số điện thoại của mẹ. Theo lý, con sẽ không tin những lời nói nực cười như vậy, nhưng lúc đó con bị thứ gì đó dẫn dắt. Trong đầu con chỉ nghĩ nhất định không được bỏ lỡ cuộc gọi này…”
Nếu không phải cô cảm thấy trên thế giới này không có người hay vật nào xứng đáng để lưu luyến, thì Đường Ái cũng đã không làm ra hành động cực đoan như thế, muốn liều mạng cùng chết với tên cặn bã kia.
Hiện giờ, có hy vọng tìm được cha mẹ, Đường Ái bình tĩnh lại, cảm thấy sợ hãi dựng tóc gáy, càng thêm cảm thấy khó tin.
Tại sao người đó biết nhiều thông tin như vậy, lại còn để bọn họ đoàn tụ ở thời điểm này?
Trên xe, bí thư xem xong đoạn phát sóng trực tiếp tối nay do cấp dưới gửi tới, lại nhớ đến người thanh niên cầm di động lên sân thượng kích động nói anh ta bị thứ gì đó điều khiển, bản thân anh ta không hề quen biết gì chủ kênh kia, càng không quen biết cha mẹ của Đường Ái.