Tôi Ở Bên Trong Truyện Máu Chó Hưởng Thụ Hỏa Táng Tràng

Chương 2: Âm mưu(02)


1 tháng


"Cậu không sao chứ?" Hắn nhìn sang cậu khí thế quanh thân liền thu lại, con ngươi đen thâm thúy phản phất chứa thân thiết. 

"Tôi không sao, cảm ơn Phó thiếu ra tay." Đường Khinh Khuynh vẻ mặt như cũ lạnh nhạt, đôi con ngươi đen thấu triệt, tựa hồ như cậu cũng sẽ không bởi vì hắn đã giúp đỡ mình mà đối với hắn đội ơn đội nghĩa. 

Con ngươi đen của Phó Yến Thành nháy mắt tối sầm. 

Đường Khinh Khuynh nói với người cầm hộp quà phía sau, “Bởi vì cha tôi còn đang ở C thị không thể đến đây, đặc biệt để tôi tự mình đem lễ vật đến cho Phó Thiếu.”

Cũng vì lúc trước lễ vật đều là do Phó Hưng tiếp đón, liền trực tiếp chuẩn bị giao cho một bên Phó Hưng. 

Phó Hưng mới vừa muốn thu lại lễ vật, một bên Phó Yến Thành hơi cong môi, “Nếu lễ vật là tặng cho tôi, không phải nên là tự mình giao cho tôi sao? Tưởng phu nhân...”

Hắn nói đi tới bên người Đường Khinh Khuynh, hơi nghiêng thân, âm thanh phảng phất vang ở bên tai, chìm mà chậm, như một hoa mỹ cầm, ung dung cảm động, trêu chọc lòng người.

Đường Khinh Khuynh cũng không tính là thấp, nhưng Phó Yến Thành chiều cao lại 1 mét □□, để cậu phảng phất như bị người đàn ông giam vào bóng tối.(Tui lại tiếp tục không hiểu "□□" là gì ಥ_ಥ) 

Người xung quanh chú ý tới động tĩnh bên này đều có phần khịt mũi coi thường. Lúc trước nhiều người đem lễ vật trân quý đến, cũng không tài nào gặp được đại thiếu gia hắn, hiện giờ tiểu quả phu đến tặng lễ, liền tự mình đến nhận. Đây có ý gì, quả thực quá rõ ràng. 

Phó Yến Thành ý cười dạt dào, Đường Khinh Khuynh thì vẻ mặt chưa biến, thấy hắn dựa vào gần như thế, cũng chỉ là thoáng bình tĩnh lùi về sau, lập tức hơi gật đầu, dáng dấp thanh lãnh ngay cả thanh âm cũng giống như lạnh ngọc, “Phó thiếu, lễ vật không đáng là bao, mong rằng vui lòng nhận.”

Cậu qua tay đem lễ hộp đưa cho Phó Yến Thành.

Phó Yến Thành cụp mắt nhìn ngón tay thon dài đẹp đẽ một chút, con ngươi đen ý tứ không rõ, đưa tay đón lấy, ngón tay ấm áp lướt nhẹ qua mu bàn tay Đường Khinh Khuynh, cuối cùng cầm hết toàn bộ. 

Tay Đường Khinh Khuynh cũng không nhỏ,  nhưng ngón tay lại thon dài, mu bàn tay bóng loáng, Phó Yến Thành bàn tay khớp xương rõ ràng vừa vặn đem bao vây lại, xúc cảm ấp áp mạnh mẽ làm cho mi mắt Đường Khinh Khuynh khẽ run lên lại cực nhanh khôi phục. 

Thần sắc cậu càng lạnh hơn, nhanh chóng rút tay về, “Lễ vật đã đưa đến, tôi đi về trước.”

Cậu quay sang Phó Hưng lạnh nhạt nói xong, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Phó Yến Thành, xoay người rời đi. 

Phó Yến Thành dừng một chút, trong đầu còn đang thoáng hiện tay của người nọ.

Tay rất đẹp, sờ cũng rất trơn rất mềm.

Phó Yến Thành nhẹ cúi đầu ngửi đầu ngón tay của chính mình một cái, phảng phất còn mang theo mùi thơm thoang thoảng, cũng không giống như bất kỳ loại nước hoa nào…

Phó Yến Thành hứng thú đáy mắt càng nồng, nơi sâu xa trong lồng ngực đều vội vã không nhịn nổi tâm tình mãnh liệt. 

Hắn chưa từng có hứng thú mãnh liệt như vậy, trước giờ cũng chỉ là chơi qua đường, những người kia đều dính sát nịnh bợ hắn, nơi nào cần hắn phải động một ngón tay? Nhưng người này, chỉ là một mặt, liền hoàn toàn khơi dậy dục vọng chinh phục của hắn. 

Tiếng rì rào thảo luận vang ở xung quanh làm cho Phó Yến Thành khôi phục tinh thần lại, ngước mắt lên liền đụng phải ánh mắt Phó Hành Dạ, đối phương dựa lan can lắc lắc đầu cười, khẩu hình miệng rõ ràng đang nói trong chuyện đánh cược lần này hắn sẽ thua. 

Phó Yến Thành nhẹ "Oh" một tiếng, giơ tay kéo kéo cravat.

Thua? Vậy cũng chưa chắc. 

Mắt nhìn người của hắn từ trước đến giờ rất chính xác, huống chi, người này cũng không thể hoàn toàn che giấu chính mình. Bề ngoài xem ra là lạnh như băng sương, nhưng trên thực tế yếu đuối không đỡ nổi một đòn, liền sẽ trở nên mềm nhũn như nước. 

Mặc dù sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo, nhưng ở đáy mắt lại bị một lớp than tro mỏng manh che dấu hừng hực, chỉ cần một đốm lửa, thì sẽ bắn toé ra.

Lần này, hắn thắng chắc.

Đi ra khỏi tiệc rượu phòng khách, ngồi trên xe Tưởng gia, Đường Khinh Khuynh mới hơi buông lỏng một chút. Trở lại Tưởng gia, người hầu khi gặp phải cậu, ở bề ngoài đều sẽ cung kính gọi một tiếng "Thiếu phu nhân", sau lưng đều chỉ chỉ chỏ chỏ, vẻ mặt đánh giá. 

Thế giới này tuy rằng đồng tính có thể kết hôn, nhưng nam thê vẫn sẽ bị không ít người lên án, dù sao cũng không thể nối dõi tông đường.

Bất quá Đường Khinh Khuynh cũng không để ý, cậu tắm rửa sạch sẽ đi ra, WeChat liền nhận được vài yêu cầu thêm bạn tốt. 

Ngón tay cậu dừng ở ba chữ "Phó Yến Thành", lập tức bấm "Từ chối".

Buổi tối ngủ giường mới Đường Khinh Khuynh không quá thích ứng, lăn qua lộn lại ngủ không được, cậu thở dài, “Trứng Trứng, ngươi có thể biến ra thực thể mà đúng không? Ta muốn ôm ngươi ngủ.”

"Vâng ạ!" Bên trong Thức Hải một con chó lông xù trắng như tuyết hiện ra tiến vào trong lồng ngực Đường Khinh Khuynh, còn nhẹ giọng an ủi cậu, “Chủ nhân đừng sợ.”

Đường Khinh Khuynh xoa nhẹ đầu chó 001 một cái, thả lỏng nhắm chặt mắt lại.

Sau đó trong phòng của cậu xuất hiện một câu chuyện nhỏ, hệ thống sẽ tự động bù đắp ngọn nguồn.

Một bên khác, bị cự tuyệt thêm bạn tốt Phó Yến Thành nhíu mày, xem một phần tài liệu trong tay, hơi cong môi.

Đường Khinh Khuynh làm thiếu phu nhân Tưởng gia, sinh hoạt cực kỳ có quy luật. Trước khi gả vào nhà họ Tưởng, cậu chỉ là sinh viên chuyên ngành hội họa, cũng không có thiên phú quản lý công ty, vì vậy hiện tại cũng chỉ ở trong công ty Tưởng gia treo cái chức nhàn rỗi. 

Đường Khinh Khuynh mỗi ngày đều có tài xế nhà họ Tưởng đúng hạn đưa đón đi làm, hôm nay vừa mới tới cửa công ty, liền nhận được một bó hoa hồng to đùng, thanh nhiên đưa hoa mặt đều bị hoa hồng che lại rồi, “Xin hỏi là Đường tiên sinh sao? Hoa tươi mời ngài ký nhận.”

Đường Khinh Khuynh nhìn lướt qua đám người nhiều chuyện bốn phía, vẻ mặt thanh lãnh trong nháy mắt mê hoặc, “Cho tôi? Ai đưa?”

Thanh niên đưa hoa lắc lắc đầu biểu thị không rõ ràng, chỉ nói: “Một vị tiên sinh đặt cho ngài, mỗi ngày đều có.”

"Ồ wao~" Người chung quanh vẻ mặt trong nháy mắt trở nên đặc sắc.

Đường Khinh Khuynh nhíu nhíu mày, nhìn người trước mặt khẽ nói: “Bất kể là ai đưa, phiền phức nói cho hắn biết, đừng uổng phí tâm tư.”

Cậu nói xong trực tiếp hướng về phòng làm việc của mình đi tới.

Thanh niên đưa hoa có phần vô phương ứng đối,  hoa hắn đều đã đưa tới, tiền cũng không phải trả. Nghĩ, liền đem hoa giao cho trợ lý Lý Dao của đường Khinh Khuynh một bên.

Một lát sau, Lý Dao đi tới cẩn thận hỏi: “Đường tổng, bó hoa này làm sao bây giờ?”

Đường Khinh Khuynh không ngẩng đầu, “Ném đi.”

Lý Dao nhìn hoa hồng kiều diễm ướt át trong tay, tiếc nuối ném vào trong thùng rác công ty.

Bên ngoài phòng làm việc vang lên tiếng thảo luận của nhân viên--

“Tôi liền nói Đường tổng sẽ không nhận đi! Không hổ là băng sơn mỹ nhân!”

“Ôi, Đường tổng đẹp mắt như vậy, không cần thiết vì vong phu mà ở góa a...”

“Thôi đi, nhìn bộ dang như heo của ông, nói thật nếu như Đường tổng chịu tái giá đi. Người theo đuổi Đường tổng nhiều vô số kể, chính là đến uống nước tắm của người ta cũng đều không tới lượt ông...”

"Công việc rảnh rỗi quá phải không?" Lý Dao đi tới bên ngoài phòng làm việc vừa vặn nghe được, cô mặt lạnh gõ gõ bàn làm việc, mọi người mới cấm khẩu hoàn toàn tập trung làm công việc. 

[ Chủ nhân, đối tượng nhiệm vụ thế nào lại chọn bài cũ rích tặng hoa này a, dựa vào chuyện đó làm sao theo đuổi được người? Đúng là không có chút nào để tâm! ]

 001 ở trong Thức Hải lải nhải oán giận.

Đường Khinh Khuynh nở nụ cười, [ Hắn chỉ là muốn xây dựng một bầu không khí khi theo đuổi ta mà thôi, cũng không hi vọng dựa vào việc tặng hoa mà có thể làm người để tâm. ]

Chức vị này đối với bản thân Đường Khinh Khuynh chính là một cái nhàn chức, cậu yên tâm thoải mái ở văn phòng chơi chút trò chơi. 

Đợi đến giờ ăn trưa, Lý Dao đem hộp cơm trưa được đặt đưa tới cho cậu, chỉ là có chút kỳ quái, phần món ăn hôm nay lại có thêm một thứ. 

“Đường tổng, đây là điểm tâm ngọt kèm theo cho ngài sau khi ăn xong cơm trưa.”

Lý Dao tưởng quán cơm biếu tặng, nhưng Đường Khinh Khuynh lập tức nhìn ra đây là của nhà hot nhất võng hồng* “Điếm tiểu điểm tâm ngọt.”

*Võng hồng: Người nổi tiếng trên mạng. 

Là một phần dâu tây ngàn tầng, đóng gói hộp xem ra so với hộp cơm trưa còn tinh xảo hơn, bên trong trứng da vàng óng ánh cách tầng tầng màu trắng bơ, trên cao nhất trang trí hai viên dâu tây đỏ tươi.

Đường Khinh Khuynh ngón tay giật giật, vẫn là không ném xuống.

Làm bộ không biết là được rồi, dù sao, ai có thể cự tuyệt tiểu bánh ga tô đây?

Thời điểm ăn cơm trưa, điện thoại di động của cậu nhận được một tin nhắn -- “Ăn chút thức ăn ngọt, buổi chiều làm công việc sẽ không quá mệt mỏi.”

Đường Khinh Khuynh chỉ liếc mắt nhìn, không để ý tới đối phương, nhưng vẫn là không đem người kéo vào danh sách đen. 

... Nguy rồi, việc chủ nhân thích ăn thức ăn ngọt chính là uy hiếp! 001 có chút bận tâm, [ Chủ nhân, ngài sẽ không bị tiểu bánh ga tô này công lược đi? ]

Đường Khinh Khuynh đang nâng dâu tây ngàn tầng từng muỗng từng muỗng đào lấy ăn, [ Chính là muốn trước tiên bị công lược, mới có thể mở ra hỏa táng tràng a. ] 

001 vỗ đầu một cái: Đúng nha!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play