Tôi Ở Bên Trong Truyện Máu Chó Hưởng Thụ Hỏa Táng Tràng

Chương 1: Âm mưu(01)


1 tháng


Bên trong đại sảnh được trang trí bằng những vật liệu vô cùng xa hoa, xung quanh bao phủ bởi những ngọn đèn tạo nên khung cảnh tráng lệ huy hoàng, đây cũng là dành cho vị đại thiếu gia đã xuất ngoại năm năm Phó Yến Thành trở về. 

Dù là tiệc rượu về nước, nhưng lại có thể làm cho các nhân vật có máu mặt ở Hoàng thành đều tụ tập đông đủ tại đây, không chỉ vì Phó gia là gia tộc nằm ở trên đỉnh quyền thế, mà vì Phó Yến Thành chính là người nắm quyền đời tiếp theo của Phó gia. 

Mọi người túm năm tụm ba tụ tập lại một chỗ cùng nhau ăn uống linh đình, cùng lúc đó ở ngóc ngách bên trong lầu hai, người đàn ông vô cùng  đẹp trai đang dựa trên lan can, chậm rãi uống rượu. 

Rõ ràng là một thân tây trang đen đoan chính được cắt may khéo léo, lại cứng ngắc bị hắn lộ ra vẻ bất kham cùng tùy ý, mái tóc đen nhánh toàn bộ chải gọn ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, đẹp trai bức người cùng với ngũ quan sắc bén phản phất như có thể đâm người bị thương, nhưng bên môi lại ngậm lấy ý cười nhạt hòa tan đi vài phần sắc bén, làm cho cả người hiện ra mấy phần hờ hững tao nhã. 

"Phó Yến Thành, sao em lại ở đây? Chủ tịch đang tìm em khắp nơi." Giọng nói nam giống như mang ý cười vang lên. 

Người đến một thân Âu phục xám nhạt, ý cười dịu dàng. Anh ta là con thứ Phó gia-Phó Hành Dạ, so với Phó Yến Thành còn muốn lớn hơn vài tuổi, mấy năm qua ở bên cạnh Phó lão gia phụ giúp chuyện kinh doanh. 

Phó Yến Thành còn không thèm nhìn xem người đến là ai, chỉ lắc nhẹ ly rượu trong tay, đánh giá đám người lưới lầu, bên môi hiện ra độ cung, mang vài điểm tùy ý, “Anh còn không biết tôi phiền nhất là mấy cái buổi tiệc xã giao này sao? Lão già phải làm gì, không phải còn có anh hay sao?”

Hắn miễng cưỡng nói, ánh mắt đột nhiên bị bóng dáng dưới lầu dính lấy, không nhúc nhích. 

Sắc thái trong mắt Phó Hành Dạ nháy mắt tối tăm, lập tức bất đắc dĩ nở nụ cười, “Yến Thành, buổi tiệc lần này là để chủ tịch tuyên bố với tất cả mọi người rằng em sẽ chính thức tiếp nhận Phó gia, cũng là bước ngoặt để em có thể quen biết với các đại gia tộc, em...”

Năm năm trước ở Hoàng thành Phó Yến Thành đúng là vô pháp vô thiên, chuyện hắn tùy ý làm bậy nhiều vô số kể, trước giờ hắn nói được làm được, giờ đây khí thế quanh thân thu liễm hơn so với trước, nhưng lại càng nhìn càng không thấu. 

Phó Hành Dạ thấy hắn im lặng không phản ứng, không khỏi theo ánh mắt của hắn nhìn sang, trong lúc nhất thời cũng sững sờ tại chỗ. 

Phòng khách dưới lầu, bóng dáng thanh niên trẻ tuổi đang tiến đến, một thân Âu phục trắng tinh phác họa ra eo nhỏ chân dài, dán vào thân hình, nửa phần không kém, lông mày thanh tú cùng với đôi mắt sáng như sao, môi đỏ răng trắng, những sợi tóc nâu mềm mại khoác ở bên tai, vốn dĩ nên là tư thái ôn thu hòa thuận, song thần sắc của cậu lại thanh lãnh như băng. 

Nút áo sơ mi của cậu được cài đến tận cùng, chỉ có thể nhìn thấy được một phần da thịt ở cổ lộ ra bên ngoài, trơn bóng trắng như tuyết, phản phất so với Âu phục còn muốn trắng hơn. Chỉ tiếc nữa phần còn lại đều bị che đi không thể dò xét tới, nhìn vào thật sự chỉ muốn vạch phanh cái cổ áo kia ra, để nhìn xem da thịt phía dưới có giống như phần cổ trắng như tuyết kia không. 

“Cậu ta là ai?”

Mãi đến khi bên cạnh truyền đến thanh âm trầm thấp của Phó Yến Thành, Phó Hành Dạ mới lấy lại tinh thần, cười cười nói: “Năm năm trước em liền xuất ngoại, không quen biết cũng bình thường. Cậu ta chính là nam phu nhân mà Tưởng Long Thâm cưới lúc trước, Đường Khinh Khuynh.”

Phó Yến Thành môi mỏng khẽ nói, có phần cân nhắc, “Tiểu tử Tưởng gia kia ba năm trước rõ ràng là bệnh chết. Vì vậy, cậu ta bây giờ là một quả phu?”

Đại khái dục vọng trong trong mắt hắn quá mức rõ ràng, động tác Phó Hành Dạ dừng một chút, giống như thấy truyện cười nói: “Phó đại thiếu gia, em ở Hoàng Thành có thể chơi bất luận người nào, nhưng cậu ta, em có thể không chơi được.”

"Ồ?" Phó Yến Thành nhíu mày, cũng không thèm đem Phó Hành Dạ để trong lòng, “Chỉ là một tiểu quả phu Tưởng gia mà thôi, làm gì lại khó chơi đến vậy?”

Phó Hành Dạ nhấp rượu, bỡi cợt cười nói: “Coi như Tưởng gia tường cao cũng không ngăn được ra tường Hồng Hạnh, bất quá, Tưởng Long Thâm lúc trước sủng cậu ta đến tận trời, hắn ta chết rồi Đường Khinh Khuynh liền trung trinh, vì người  chồng đã mất mà thủ thân như ngọc. Vào ba năm trước từ khi chồng cậu ta qua đời, không biết có bao nhiêu người thèm muốn cậu ta, chỉ là dù cho họ có dùng bao nhiêu biện pháp cũng không đắc thủ.”

Phó Yến Thành càng ngày càng bị khơi dậy hứng thú, trong con ngươi sắc bén của hắn lộ ra tia hưng phấn, “Trên đời này, sẽ không có bất kỳ thứ gì mà Phó Yến Thành tôi muốn mà không có được.”

Phó Hành Dạ cười giỡn nói: “Vậy không bằng đánh cược? Cược gian nhà vịnh Thiển Thủy ở ngoại thành phía đông kia đi, có thể là anh thèm thật.”

Phó Yến Thành buống xuống ly rượu trong tay, cười như không cười, trạng thái như là trong tình thế bắt buộc--"Trong vòng một tháng, ngủ thẳng người."

Đường Khinh Khuynh chậm rãi đi vào phòng khách, xung quanh ăn uống linh đình cũng không khỏi dừng lại, tầm mắt âm thầm rơi xuống trên người cậu, hầu kết giật giật. 

Người thanh niên xinh đẹp mắt nhìn thẳng, lưng cậu thẳng tắp, tư thái đoan chính, chỉ là trong lòng ầm thầm gọi tên 001 “Máu chó hệ thống văn.”

[ Đối tượng nhiệm vụ đang quan sát chúng ta? ]

Một con chó trắng nhỏ lông xù ở bên trong biển ý thức của cậu nhảy nhót, [ Chủ nhân chủ nhân, ngài thật lợi hại, vừa mới ra trận, đã hoàn mỹ khiến đối tượng nhiệm vụ Phó Yến Thành chú ý, hiện tại đối phương đã dùng cậu để đánh cược cùng Phó Hành Dạ! Chỉ cần để hắn thuận lợi hoàn thành kịch tình truy phu hỏa táng tràng, chúng ta coi như hoàn thành nhiệm vụ! ]

[ Chủ nhân ngài đừng lo lắng, chúng ta là máu chó hệ thống văn nên thường đều sẽ phải bị ngược thân ngược tâm, vì vậy nên lương đều là cao nhất, còn có các loại đạo cụ gói quà lớn dành cho người mới, miễn phí quà tặng! Kim cương trăm phần trăm, máy điều tiết giảm đau, viên thuốc bảo mệnh... ]

Nghe đối phương luyên thuyên không ngừng, hết sức tận lực tuyên truyền, Đường Khinh Khuynh có chút buồn cười, [ Được rồi, Trứng Trứng, những điều này ngươi đã nói rất nhiều lần. ]

Đối với tên Đường Khinh Khuynh đặt, nó có phần không biết nói gì, mà nó cũng không dám nói, chỉ ho thanh, lầm bầm, [ Ta đây không phải là sợ ngài chạy chốn hay sao, hệ thống máu chó văn như chúng ta cũng không được mấy người, không đem máu chó văn kịch tình bù đắp, những thế giới này đều sẽ đổ nát. ]

Đường Khinh Khuynh cong môi, [ Sẽ không chạy trốn. ]

Cậu hưởng thụ hỏa táng tràng, hơn nữa kinh nghiệm phong phú.

Gần đây, máu chó văn trên thị trường càng ngày càng lạnh đi, có không ít nam chủ nhận nhiệm vụ trong truyện máu chó chạy chốn không muốn làm nữa. Đường Khinh Khuynh hiện đang là nam chủ trong quyển tiểu thuyết có tên "Cổ Tảo Máu Chó Tổng Tài Yêu Thế Thân Văn", bởi vì cậu có kinh nghiệm phong phú trong ngược tra hỏa táng tràng, thế nên mới bị tuyển trọn đến máu chó văn để bù đắp kịch tình. 

001 tràn đầy phấn khởi, [ Chủ nhân, ở thế giới này khi nào chúng ta mới mở ra hỏa táng tràng a, tiến độ hiện tại vẫn là 0. ]

Đôi con ngươi đen nhánh của Đường Khinh Khuynh lóe lên tia sáng nhạt, [ Không vội, trước khi hỏa táng tràng bình thường đều cần ấp ủ tâm tình. Huống chi, người không phải đã mắc câu? ]

Đường Khinh Khuynh vốn định đem lễ vật đã chuẩn bị giao cho quản gia Phó Hưng đang ở quầy đăng ký lễ vật, nhưng không nghĩ tới nữa đường lại bị một người đàn ông cản lại. 

Người đàn ông ngăn cản cậu tựa hồ uống hơi nhiều, mặt có phần hồng, nhưng ánh mắt thèm nhỏ dãi hầu như không hề che giấu. 

“Cậu, bao nhiêu tiền ngủ một đêm?”

Hắn vừa nói, xung quanh mọi người đang chú ý tình huống bên này, vẻ mặt hoặc sáng hoặc tối đều biến đổi. 

Có người không dám tin tưởng nhỏ giọng, “Người này là ai a?”

Coi như là người âm thầm muốn chiếm giữ Đường Khinh Khuynh nhiều vô số kể, nhưng cũng không ai dám hỏi thẳng ra ngoài như vậy, dù sao thì thiếu phu nhân Tưởng gia danh hiệu chính là ở chỗ này. 

Có người chà chà cảm thán, “Nghe nói là gia tộc lớn mới bước lên Hoàng thành, Tống đại thiếu gia Tống Thao, cả một vùng khoáng sản làm giàu ở Tây Bắc, tiền nhiều đến mức có thể đập chết người.”

Bên cạnh có người cười nhạo, "Nơi đây có vị nào, tiền đều không thể đập chết người? “Này mà gọi là đại thiếu cái gì? Nhà giàu mới nổi còn tạm được.”

"Ngay trên yến hội Phó gia cũng dám tìm việc, lại còn nhắm vào tiểu quả phu Tưởng gia, lần này đặc sắc rồi đây."... 

Tống Thao như không nghe xung quanh thấp giọng thảo luận, trong mắt gã hiện giờ chỉ có người thanh niên dung mạo đẹp lộng lẫy trước mặt. Xinh đẹp câu người, một mực vẻ mặt thanh đạm, tròng mắt đen nhánh trong suốt. 

Ngược lại cha gã đã dặn qua, tiệc rượu lần này dù có muốn hay không, cũng tuyệt đối đừng chọc tới Phó gia.

Tửu ý thượng đầu, gã không nhịn được tiến lên một bước, muốn sờ mặt của đối phương, “Mỹ nhân, chỉ cần em theo tôi, muốn những vì sao liền không cho mặt trăng...”

Đường Khinh Khuynh sắc mặt lạnh lẽo, cậu nghiêng người né tránh tay của đối phương, “Cút ngay.”

Giọng nói của cậu vẫn như thế, như ngọc thạch tấn công, thanh lãnh dễ nghe, mặc dù là lời mắng người cũng đều khiến nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn.

Người xung quanh không nhịn được uống thêm mấy ngụm rượu, ép ép một chút cái bụng khô nóng. Thanh âm dễ nghe như vậy, nếu là cất lên ở trên giường, quả thật là một loại hưởng thụ. 

Tống Thao không đứng vững lảo đảo một cái, ở trước mặt mọi người gã bị một người đàn ông nhục mạ đến thần sắc mặt khó coi, ngoài trừ cỗ lửa giận ở bên ngoài, còn một cỗ lửa khác ở bên trong đang càng ngày càng tăng lên, "Rượu mời không uống chỉ muốn uống rượu phạt □□..." (Tui cũng không hiểu Tác giả để "□□" có nghĩa là gì=)) 

Gã nói xong đưa tay ý đồ muốn nắm Đường Khinh Khuynh. 

Chỉ là trong nháy mắt tiếp theo, Tống Thao đã bị người bẻ cánh tay ra sau, một cước đá vào ngực té ra ngoài.

Mọi người nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, không dám thở mạnh.

Chỉ có Tống Thao nằm dưới đất kêu rên tức giận mắng, “Mẹ kiếp, mày dám đánh lão tử? Mày có biết nhà tao làm cái gì hay không? Lão tử sẽ làm  cho mày ở Hoàng Thành không sống được nữa!”

Phó Yến Thành lấy khăn trắng ra xoa xoa tay, lập tức nhẹ nhàng ném xuống dưới chân, nghe vậy nhíu mày, “Ồ? Tôi ngược lại thật ra rất muốn biết, ai còn có thể khiến cho Phó Yến Thành tôi đây không sống được nữa.”

"Phó Yến Thành?" Tống Thao sững sờ, liền quên luôn cơn đau đầu, cái trán đều là mồ hôi hột.

Phó Yến Thành hơi cong môi nở nụ cười, “Bắt đầu từ ngày mai, Hoàng thành, không có Tống gia.”

Tống Thao đáy lòng hoảng hốt, cảm giác say đã sớm làm cho tỉnh lại, gã vội vã run rẩy mở miệng cầu xin, “Phó thiếu, tôi, tôi sai rồi, là tôi có mắt mà không thấy thái sơn, tôi không biết cậu ta là người của ngài...”

Gã há miệng còn muốn nói điều gì, Phó Yến Thành liền gọi bảo vệ đem người bịt miệng lại ném ra ngoài, hờ hững nói: “Phó gia cũng không phải là nơi mà bất kỳ con chó nào cũng có thể vào sủa loạn.”

Đợi Tống Thao đầy mặt tuyệt vọng bị bảo vệ kéo ra ngoài, Phó Yến Thành mới xoay người nhìn về phía người thanh niên trước mặt.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Như ở văn án trước có viết, nên trước khi đọc tiếp xin lưu ý:

1. Chủ công, nhược công, vạn nhân mê công, tôi đối với công khẩu nghiện. 

2. 1v1, mỗi thế giới thụ đều là một người, tiểu thế giới toàn bộ BE, chính văn HE, cổ tảo máu chó bá tổng văn, máu chó đầy trời!

3. Thông thường truyện trước ngược công sau ngược thụ, truy phu hỏa táng tràng, nếu cảm thấy không thể đọc tiếp xin hãy quay xe sớm!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play