Đào Đào Ô Long

Chương 7: 🍑 Có người nói tôi là người tốt 🍑


2 tháng

trướctiếp

Tô Đào gọi điện cho Chung Giai Giai, nhờ cô ấy mang áo khoác và cặp sách ra cho mình. Cô đang đứng trước sảnh nhà hàng, đôi mắt vẫn còn hơi hồng hồng, sợ cô bạn nghe ra được điều gì đó khác thường nên lúc nói chuyện thanh âm vẫn cố tỏ ra là mình ổn.
“Bên này tớ có chút việc nên muốn về trước, cậu giúp tớ đem mấy món đồ ra ngoài này với.”

Cô biết mình đã rời khỏi phòng ăn lâu lắm rồi, lúc này trở về khẳng định sẽ bị mọi người lôi kéo hỏi này hỏi nọ nên chỉ có thể làm phiền Chung Giai Giai đưa đồ ra ngoài giúp mình.

Trong lúc chờ đợi, Tô Đào gặp lại hai người phụ nữ vừa nãy. Hiển nhiên bọn họ cũng không nghĩ sẽ gặp lại Tô Đào, có chút ngoài ý muốn, sau đó cả hai đều cúi đầu, nhanh chóng bước chân ra bên ngoài.

Chỉ cần nhớ đến việc vừa xảy ra thì bọn họ liền cảm thấy sợ hãi.

Sau khi vị tiểu Ninh gia kia xuất hiện, sắc mặt của Vưu thiếu và Lưu tổng ngay lập tức thay đổi, sau đó liền buộc hai người bọn họ phải xin lỗi vị tiểu Ninh gia kia.

Sau đó Ninh Dã cũng không hề lên tiếng nên Vưu thiếu và Lưu tổng thậm chí còn hung hăng bắt bọn họ phải quỳ xuống xin lỗi. Bọn họ sợ tới mức tay chân lạnh run, đang chuẩn bị quỳ xuống thì cuối cùng vị kia cũng đã chịu mở miệng. Hắn ngậm điếu thuốc, từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nói một câu.
"Chọc ai khóc thì xin lỗi người đó."

Lúc đó bọn họ đều ngây người nhưng sau đó liền nhanh chóng nhìn về phía cô gái nhỏ mà nói xin lỗi.

Cũng may là Tô Đào không làm khó bọn họ.

Kí ức bị sỉ nhục hiện lên khiến bọn họ sợ hãi, bước chân càng nhanh hơn, đầu cũng cúi xuống thấp hơn, dường như sợ cô gái nhỏ kia sẽ gọi bọn họ trở lại.

Tô Đào nhìn thấy vậy thì đáy lòng có một tia phức tạp nổi lên, sau lại yên lặng xoay người, không tiếp tục nhìn hai người đó nữa.

Sau đó Chung Giai Giai cũng đã ra đến. Dường như sau khi nghe cô gọi điện xong thì cô ấy đã chạy từ phòng ra đây, đi theo phía sau còn có một vài bạn học.

Tại bậc thang dưới sảnh có một chiếc xe thể thao dừng lại, thân xe màu đen như chìm vào trong màn đêm. Chung Giai Giai theo bản năng nhìn thoáng qua, cảm thấy có chút quen mắt nhưng cô ấy cũng không nghĩ gì nhiều, đưa áo khoác cho Tô Đào rồi hỏi.
"Sao lại thế này? Tớ gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu lại không bắt máy, nếu không phải nhận được tin nhắn WeChat của cậu thì tớ còn tưởng cậu đã gặp phải chuyện gì phiền toái rồi đấy."

Tô Đào tạm thời không muốn nói gì nhiều, chỉ lắc đầu nói không có việc gì. Nhìn sau lưng cô bạn một chút rồi thấp giọng hỏi nhỏ.
"Sao mọi người đều ra đây vậy?"

"Yên tâm đi, không liên quan gì đến cậu đâu, chỉ là mọi người đều ăn xong rồi nên đi ra thôi."

Trần An Bắc đang đi về phía này thì nghe được câu nói của Chung Giai Giai, cậu ta cười với Tô Đào một cái.
"Đúng vậy, chúng tớ đều đã ăn xong nên mới đi ra thôi, cậu đừng nghĩ nhiều."

Lời này lọt vào tai các bạn học xung quanh liền trở thành lời nói ái muội, bọn họ ồn ào hẳn lên, đặc biệt là cậu bạn thân Lý Triết của Trần An Bắc.

Cậu ta vẫn còn nhớ rõ thân phận của mình là 'người đẩy thuyền' nên ôm lấy cổ của Trần An Bắc, nói.
"Tô Đào, cậu bây giờ chắc là muốn về nhà đúng không? Hay là để Trần An Bắc đưa cậu về nhé! Nhà cậu ấy có tài xế, thuận tiện lắm."

Việc bị "đẩy thuyền" này khiếm Tô Đào cảm thấy không được tự nhiên lắm, cô liên tục cự tuyệt.
“Không cần đâu, tớ có người đến đón rồi, không cần phiền cậu ấy.”

Cô vừa nói xong, Chung Giai Giai ở bên cạnh bỗng nhiên kinh ngạc hô lên một tiếng.
"A! Đào Đào! Phía dưới kia chẳng phải là xe của anh Ninh Dã sao?

-

Lúc Ninh Dã đang ngồi trên ghế lái chờ Tô Đào thì đột nhiên nhận được cuộc gọi của lão Phật gia nhà hắn. Vừa bắt máy thì lão phu nhân ở đầu dây bên kia đã bắt đầu thao thao bất tuyệt dặn dò.
"Bà cảnh cáo cháu không được để tiểu Tô Đào ở nhà một mình đâu đấy, nhà chúng ta lớn như vậy, buổi tối chắc chắn con bé sẽ sợ hãi. Dì giúp việc cũng đã xin nghỉ rồi, bà ở bên này không biết khi nào mới có thể về được..."

Biểu tình của Ninh Dã vẫn đạm mạc như cũ, nhìn về hướng bên kia qua cửa sổ xe. Lúc này có không ít bạn học đang vây quanh cô, đứng rất gần là một thằng nhóc trông cũng cao ráo đẹp trai, nhìn qua có vẻ rất xứng đôi.

Hắn cũng không có cảm xúc dư thừa gì, kiên nhẫn nghe lão phu nhân nói chuyện.

"Cháu biết rồi, không phải vừa nãy bà đã dặn dò một lần rồi sao? Cháu đã nhớ kỹ rồi."

"Bà đây chính là sợ cháu chỉ nghe qua loa lấy lệ thôi đấy!" Phía bên Ninh lão phu nhân truyền đến tiếng cãi cọ ầm ĩ.

"Được rồi, bên này bà đang có việc, tiểu Tô Đào giao lại cho cháu đó!"

Ninh Dã cúp máy, lại nhìn thoáng qua bên ngoài. Thấy Tô Đào vẫn còn ở bên kia nói chuyện cùng bạn học, cọ tới cọ lui cũng không có ý muốn đi lại đây nên hắn có chút không kiên nhẫn mà ấn còi xe một cái. Tiếng còi xe bén nhọn vang lên, cắt ngang qua bầu trời đêm yên tĩnh.

Trong lòng Tô Đào nhảy dựng, không tiếp tục lãng phí thời gian nữa, vội vàng mặc áo khoác rồi nói tạm biệt với các bạn.
"Thật ngại quá, có người đang đợi tớ, tớ phải đi trước đây."

Cô vội vàng đi xuống bậc thang, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, mở cửa ghế phụ ra rồi ngồi vào.

Các bạn học ai nấy đều cảm thấy vô cùng bất ngờ. Vốn dĩ lúc nãy đi ra đây cũng đã có người âm thầm đánh giá qua chiếc xe kia, chẳng qua không ngờ là chiếc xe đó đang đợi Tô Đào. Lý Triết có chút không thể tin được, nhỏ giọng lẩm bẩm.
"Nhà của Tô Đào giàu như vậy sao?"

Trần An Bắc nghe cậu bạn nói xong thì trầm mặc nhìn về hướng Tô Đào vừa mới rời đi, không nói gì nữa.

Sau khi Tô Đào lên xe liền thấy được tin nhắn Wechat của lão phu nhân hỏi Ninh Dã có đến đón cô hay không. Cô sợ bà lo lắng nên sau khi ngồi ổn định liền nhanh chóng nhắn lại.

【WeChat】Bà ơi, cháu đã gặp được anh Ninh Dã rồi, bà đừng lo lắng nha ~

Một lát sau bên kia mới nhắn lại.

【WeChat】Vậy được rồi. Nếu cháu muốn ăn gì thì cứ bảo nó mua cho cháu, đừng sợ làm phiền nó! Hơn nữa, nếu nó dám khi dễ cháu thì cứ nói cho bà biết, bà sẽ đánh cho nó một trận.

Tô Đào nhắn lại cho bà một chữ【Vâng】, thấy đầu bên kia không trả lời lại nữa thì mới cất điện thoại vào túi.

Lúc này xe đã chạy trên đường lớn, khi sắp chạy đến chỗ đèn giao thông thứ nhất thì đèn đỏ trùng hợp sáng lên, người đàn ông ngồi ở ghế lái cũng chậm rãi phanh xe lại.

Một tay hắn đặt trên tay lái, cũng không quay đầu lại, không mặn không nhạt mở miệng.
"Bà vô cùng quan tâm đến cô, lần sau nếu có gặp phải mấy loại người phiền toái đó thì không cần quan tâm làm gì, nháo lớn sẽ chỉ khiến bà càng thêm lo lắng."

Thật ra từ lúc lên xe Tô Đào đã nhận ra được bầu không khí không đúng lắm, lúc này nghe Ninh Dã nói xong thì trong lòng có chút khó chịu.

"Không phải là em muốn gây chuyện, chỉ là bọn họ nói chuyện quá khó nghe."

Giọng cô không lớn, đầu nhỏ cúi xuống, bổ sung thêm một câu.
"Chưa kể tất cả những lời đó đều là nói dối."

Yên tĩnh vài giây, người ngồi bên ghế lái bỗng nhiên lại nói.
"Sao cô biết được những lời đó là nói dối?"

Tô Đào ngẩn ra, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Ninh Dã. Người đàn ông không hề nói trước đột nhiên tiến gần về phía cô, mang theo cảm giác áp bức và hơi thở nguy hiểm.
"Lỡ như tôi thật sự là một con quái vật cuồng bạo lực thì sao?"

Tô Đào cảm thấy quanh người cô lúc này đều là hương vị của hắn, nhất thời có chút không thích ứng được, không khỏi lùi về sau co rúm lại một chút.

Ninh Dã cho rằng cô bị dọa sợ, không rõ ý vị cười một tiếng.
"Sợ? Sợ là đúng rồi. Tôi quả thật không phải là người tốt gì cho nên đừng tự cho mình là đúng nữa, tôi không rảnh để lần nào cũng phải giải quyết vấn đề của cô."

"Em không sợ!"

Ngữ khí của Tô Đào dồn dập, bên trong mắt hạnh mang theo chút bướng bỉnh.
“Em sẽ không bao giờ tin vào những lời đồn đại vớ vẩn đó, bởi vì so với người khác thì em càng biết rõ, anh thật sự là một người tốt.”
 

Hội sở Cảnh An.

Lúc Dương Phàm lần nữa quay lại phòng thì Ninh Dã đang ngồi trong góc, hai chân bắt chéo đặt trên bàn, miệng ngậm điếu thuốc.

Cả căn phòng tràn ngập khói thuốc, tiếng đánh mạt chược vang lên không dứt,
ngẫu nhiên còn có vài tiếng cười và tiếng chửi.

Có người gọi Ninh Dã.
"Ninh thiếu, lại đây đi, tôi nhường chỗ cho cậu!"

Ninh Dã cười một cái, lười nhác thay đổi tư thế.
"Không, lát nữa phải về sớm một chút, các người chơi đi."

Dương Phàm nhìn bộ dáng này của Ninh Dã thì trong lòng không khỏi "chậc" một tiếng, kéo một cái ghế dựa đến trước mặt hắn rồi ngồi xuống.

"Nghĩ gì đến mức thất thần thế hả?"

Dương Phàm vừa nói vừa cầm lấy một quả quýt trên bàn, đang định lột vỏ thì bỗng nhiên nghĩ đến gì đó.
"Này, vừa nãy tớ đang định đến phòng đối diện gọi điện nhưng nhân viên phục vụ nói với tớ là cậu mang đến một cô nhóc học cao trung, sắp xếp cho cô nhóc ngồi ở phòng đối diện? Nói nghe một chút xem, tình huống này là như nào?"

Tuy rằng ở trong mắt người khác Ninh Dã là một tên phong lưu quá mức nhưng Dương Phàm vẫn luôn biết rõ đức hạnh của bạn mình ra sao. Nhưng hôm nay bỗng nhiên thấy hắn chính thức mang theo một cô gái nhỏ đến đây, anh ta vẫn là ngạc nhiên đến mức không nhịn được mà phải hỏi một chút.

"Lão Phật gia giao nhiệm vụ phải chăm sóc cho con nhóc ấy." Ninh Dã trả lời cho có lệ.

Nói xong liền không có động tĩnh gì nữa, như thể nói thêm một câu hắn cũng lười nói.

Dương Phàm thấy phản ứng này của Ninh Dã thì thật sự là không nhịn nổi nữa.
"Này, rốt cuộc là hôm nay cậu bị làm sao vậy?"

Ninh Dã búng búng tàn thuốc vào gạt tàn, trầm mặc hai ba giây rồi mở miệng.
"Có người nói tớ là người tốt."

Dương Phàm sửng sốt hai giây rồi cười ra tiếng.
"Đừng đùa có được không? Mẹ nó cậu mà là người tốt sao? Ánh mắt của người đó rốt cuộc là bị gì vậy?"

Ninh Dã cũng cong môi cười, khóe mắt đuôi mày đều mang theo dáng vẻ lười biếng.
"Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy thật buồn cười."

Hai người đàn ông cười một lúc thì cửa phòng lại lần nữa bị người khác mở ra. Người đầu tiên bước vào là người nãy giờ vẫn ngồi phía bên bàn mạt chược, ông chủ của một doanh nghiệp thủy sản nhỏ, hôm nay không biết là được ai mang đến.

Hắn ta lúc này vậy mà lại tự mình mang người khác vào đây. Dương Phàm không để ý lắm, tùy tiện nhìn ra cửa, bỗng nhiên thấp giọng mắng một câu "Mẹ nó".

Ninh Dã cũng liếc mắt nhìn một cái, người ngoài cửa hiển nhiên cũng thấy hắn, âm dương quái khí cười nói một câu.
"Ây da, tiểu Ninh gia vẫn còn nhàn hạ như này ư?"

Ninh Dã không phản ứng, lười biếng thu hồi tầm mắt, mở miệng nói với Dương Phàm.
"Tớ nói cậu bị làm sao thế? Sao lại cho phép người khác mang chó đến đây vậy?"

Không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

-

Trong phòng đối diện, Tô Đào đang ngồi làm bài tập ở chỗ bàn mạt chược. Bên cạnh còn có trái cây và đồ ăn vặt do nhân viên phục vụ mang đến, lúc rời đi đối phương còn đặc biệt dặn dò nếu có vấn đề gì thì cứ trực tiếp nhấn chuông gọi bọn họ. Còn nếu muốn tìm Ninh Dã thì có thể trực tiếp đi qua phòng đối diện bên kia.

Sau khoảng nửa tiếng Tô Đào đã làm xong môn toán, cô đứng dậy đi về phía sô pha, định lấy bài môn khác làm tiếp.

----Loảng xoảng----

Ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng vang lớn khiến Tô Đào giật mình, theo bản năng cô muốn cẩn thận nghe thử lại một chút, bên ngoài lại truyền đến một tiếng nữa!

Có tiếng bước chân hoảng loạn và vài tiếng kinh hô! Trong nháy mắt cô nhớ tới lời nói của nhân viên phục vụ.
"Tiểu Ninh gia ở phòng đối diện, nếu muốn tìm ngài ấy thì có thể trực tiếp đi qua."

Một chút do dự cũng không có, Tô Đào nhanh chóng chạy tới mở cửa phòng. Cửa phòng đối diện lúc này cũng đã mở ra. Ninh Dã người đầy lệ khí đang túm tóc của một người đàn ông, hung hăng đè đầu người đó lên trên tường.

Trên mặt người đó đều là máu, hai mắt nhắm chặt, bộ dáng thập phần thống khổ. So với người đó thì vết thương nhỏ trên mu bàn tay Ninh Dã không là gì.

Ninh Dã cười lạnh vỗ vỗ lên mặt người đó, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống.
"Vừa nãy không phải mày nói rất hay sao? Tiếp tục đi, mẹ của tao như thế nào hả? Tiếp tục nói đi chứ."

Tất cả mọi người xung quanh đều không dám thở mạnh, người bị đánh kia giờ phút này hít thở không thông, căn bản không mở miệng nổi.

Dương Phàm sợ Ninh Dã lại tiếp tục phát điên đánh ra mạng người nên nhanh chóng tiến lên kéo kéo cánh tay của hắn.
"Được rồi, dừng lại được rồi đấy."

Lúc ngăn cản Ninh Dã còn giương mắt nhìn qua phía đối diện, thấy Tô Đào đang ngơ ngác đứng ở cửa nên lại bổ sung một câu.
"Cậu nháo đến nỗi cô gái nhỏ phải chạy ra nhìn rồi kìa, nếu còn tiếp tục nữa sẽ làm cô nhóc sợ đó."

Ninh Dã lạnh lùng nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy ánh mắt đầy kinh sợ của Tô Đào thì trào phúng cười một tiếng, nghĩ: 'Sợ thì thế nào? Dù sao hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy hắn là một tên rác rưởi, thêm một người cảm thấy như vậy cũng không có gì khác biệt lắm.'

Giây tiếp theo, hắn lại hung hăng vung nắm đấm về phía người kia.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp