Đào Đào Ô Long

Chương 6: 🍑 Ai muốn tìm tôi? 🍑


2 tháng

trướctiếp

Tốc độ phục vụ của nhà hàng này rất chậm, mọi người trong lớp ngồi trò chuyện với nhau gần một tiếng thì đồ ăn mới được mang lên.

Trong lúc chờ đồ ăn thì trong đầu Tô Đào không ngừng nghĩ đến chuyện vừa nãy. Anh Ninh Dã mà cô vừa gặp cùng với anh Ninh Dã của đêm hôm đó quả thực như hai người khác vậy.

Dường như cũng không giống với bộ dáng lần đầu tiên gặp mặt. Khi đó dáng vẻ anh ấy tuy vô cùng lười nhác nhưng lúc ở cùng lão phu nhân thì lại mang theo chút gì đó hứng khởi.

Tâm tình Tô Đào có chút phức tạp, một loại cảm giác không thể nói rõ.

"Cậu đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?"

Bên cạnh truyền đến giọng nói xa lạ, Tô Đào quay đầu nhìn thoáng qua. Vốn dĩ người ngồi bên cạnh cô là Chung Giai Giai nhưng không biết sao bây giờ lại đổi thành Trần An Bắc.

Cô có chút ngoài ý muốn, đưa mắt liếc nhìn Chung Giai Giai một cái. Cô ấy ngồi ở bên kia, vẫn luôn ở đưa mắt ra hiệu cho cô như là muốn ám chỉ điều gì đó.

Tô Đào nhìn theo ánh mắt của cô bạn thì phát hiện Sở Dương Dương đang ngồi ở phía đối diện dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Tô Đào nhớ tới những lời lúc sáng của Chung Giai Giai, lại nghĩ đến Trần An Bắc đang ngồi ở bên cạnh mình... bỗng nhiên có chút không biết phải nói gì.

Cô muốn bảo Trần An Bắc và Chung Giai Giai đổi lại vị trí ban đầu nhưng lại sợ nếu mình chủ động mở lời sẽ làm người ta càng thêm hiểu lầm. Suy nghĩ một lát, cuối cùng chỉ có thể buồn rầu đem toàn bộ lực chú ý đặt vào đồ ăn trên bàn.

Trần An Bắc ngồi bên cạnh nhìn Tô Đào một hồi lâu, bỗng nhiên cười nói.
"Cậu bây giờ so với trước kia vẫn rất giống nhau."

Tô Đào ngơ ngác không hiểu, cái gì mà trước kia? Bọn họ không phải vẫn chỉ luôn là bạn học xa lạ chưa bao giờ nói chuyện với nhau sao?

"Cuộc thi Toán Olympic hồi sơ trung* cậu còn nhớ rõ không?"

*Sơ trung: Tương đương với THCS ở Việt Nam.

Trần An Bắc đoán được cô hẳn là sẽ không nhớ rõ chính mình nên lại nói thêm.
"Cậu lúc đó đại diện cho trường Trung học số 14 đi thi, tôi thì đại diện cho trường Trung học số 2, sau đó cậu hạng nhất, tôi hạng ba."

Trần An Bắc có ấn tượng vô cùng sâu sắc với Tô Đào, khi đó cậu còn rất không phục vì bị một nữ sinh đánh bại, vẫn luôn không ngừng cố gắng muốn đuổi kịp và vượt qua cô. Không ngờ lên đến cao trung* cả hai lại được xếp vào chung một lớp.

*Cao trung: Tương đương với THPT ở Việt Nam.

Ngay từ đầu vốn chỉ là vì thành tích nên mới chú ý đến cô nhiều một chút nhưng thời gian dần trôi, cậu dần phát hiện trên người cô gái này dường như có điều gì đó đặc biệt nên càng lúc càng thêm chú ý đến cô.

Trần An Bắc nói vậy làm Tô Đào có hơi mê man, từ nhỏ cô đã tham gia rất nhiều cuộc thi, cũng nhận được không ít giải thưởng nên hoàn toàn không nhớ rõ được cậu ta nói lần thi toán đó là lần nào.

Trần An Bắc thấy bộ dáng Tô Đào mơ mơ màng màng, dường như là thật sự không nhớ ra được nên cũng không muốn làm khó xử cô nữa, vươn tay gắp giúp cô một miếng thịt sườn.
“Được rồi, ăn cơm trước đi, ăn xong chúng ta lại nói tiếp cũng được.”

Sau đó cậu ta thật sự không nói thêm gì nữa nhưng vẫn luôn cẩn thận chăm sóc gắp đồ ăn giúp Tô Đào.

Tô Đào bị Trần An Bắc làm cho có chút ngượng ngùng, cô năm lần bảy lượt nói cảm ơn khiến cậu ta vô cùng vui vẻ.
“Sao cậu lại ngoan như vậy chứ.”

Lời này của cậu ta rất dễ khiến người khác hiểu lầm, mấy nam sinh trong lớp nghe thấy liền nháo lên, bắt đầu trêu chọc.

"Ai da! Tớ cũng rất ngoan nhé, sao cậu không khen tớ đi!"

"Đúng đó đúng đó, tớ cũng rất ngoan nè ha ha ha!"

Trần An Bắc mặc kệ mọi người trêu chọc, chỉ cười chứ không nói gì, tựa như là không quá để ý nhưng Tô Đào lại cảm thấy không được thoải mái, muốn mở miệng nói gì đó.

Đúng lúc này, phía đối diện bỗng truyền đến một tiếng động lớn khiến mọi người đều bị giật mình, nhìn sang thì thấy là Sở Dương Dương vừa làm rơi một cái chén.

Cô ta làm như không có chuyện gì, biểu tình vẫn lãnh đạm như trước, liếc mắt nhìn Tô Đào một cái rồi nói.
"Thật ngại quá, tôi trượt tay."

Chung Giai Giai giả bộ ngước đầu lên nhìn trần nhà, nhỏ giọng nói thầm.
"Hừ, cái vị chanh chua này mau mau đi dùm cái"

Những lời này của cô ấy người khác nghe không rõ cũng không hiểu nhưng Tô Đào lại hiểu vô cùng.

Không khí bỗng nhiên trở nên có chút lúng túng, Tô Đào vốn không thèm để ý nhưng ánh của mọi người đều đổ dồn về phía cô.

Cô thấy không được tự nhiên lắm nên liền nói với Chung Giai Giai là mình muốn đi vệ sinh rồi sau đó đứng dậy đi ra khỏi phòng.

Sau khi bước ra ngoài, đóng cửa lại thì mọi âm thanh bên trong đều bị ngăn cách. Tô Đào nhẹ thở ra, như là được giải thoát.

Lối đi trong nhà hàng này có chút phức tạp nên Tô Đào vòng tới vòng lui hơn nửa ngày mới tìm được vị trí của nhà vệ sinh.

Lúc bước vào thì hai cánh cửa nhỏ bên trong cũng bị đẩy ra, là hai cô gái mà lúc nãy Tô Đào đã gặp trên hành lang.

Hai cô ấy cùng đi đến bồn rửa tay để trang điểm lại, miệng vẫn không ngừng nói chuyện phiếm.

"... Đúng rồi, chẳng phải lúc nãy cô kể với tôi tin đồn của vị Ninh thiếu gia kia ư, nhưng hôm nay nhìn anh ta thì tôi thấy cũng bình thường mà."

"Cô thì biết cái gì, mới gặp lần đầu sao có thể nhìn ra được gì chứ. Một người chị em của tôi từng kể rằng trước kia anh ta từng đánh người khác vô cùng tàn nhẫn, thiếu chút nữa đánh đến tàn phế!"

"Thật sao? Nếu quả thật là vậy thì vô cùng đáng sợ đó, tôi tưởng anh ta chỉ là hơi hung dữ một chút thôi, không ngờ lại còn có khuynh hướng bạo lực..."

"Đúng vậy, có khác gì quái vật đâu chứ. Nếu không phải trong nhà có tiền, có công ty nên còn có thể khiến anh ta an tĩnh được một chút, chứ không anh ta còn có thể làm ra mấy việc nguy hại đến xã hội như phóng hỏa giết người đấy! Hơn nữa người chị em kia của tôi còn nói chính bởi vì như vậy nên cha của anh ta mới bỏ mặc anh ta mà chuyển sang chăm sóc, bồi dưỡng cho anh họ của anh ta đấy."

Tô Đào vốn còn chần chừ không biết có nên mở cửa hay không nhưng nghe đến đây liền không còn chần chừ gì nữa, cô đẩy cửa bước ra, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận.
"Các chị không được nói bậy!"

-

Người phục vụ vội vàng chạy vào phòng, trông vô cùng gấp gáp.

"Xin lỗi, xin phép quấy rầy các vị một chút. Hai vị khách nữ vừa mới từ phòng của các vị đi ra hiện đang gặp chút phiền phức, khả năng là phải phiền các vị đi qua thương lượng xử lý."

Trong phòng này trừ Ninh Dã ra thì mỗi người đàn ông đều mang theo bạn gái đến, nhìn quanh phòng một cái liền biết hai người vừa nãy đi ra ngoài là do ai mang tới.

Một người đàn ông trong đó có chút không kiên nhẫn nói với người phục vụ.
"Có chuyện gì, các người không thể tự xử lý được sao?"

Người phục vụ vô cùng khó xử.

Một người đàn ông khác nhìn qua trông bình tĩnh hơn một chút lên tiếng:
"Được rồi, đi xem một chút xem sao."

Nói xong, anh ta nhìn về phía Ninh Dã.
"Tiểu Ninh gia, cậu ở đây đợi chúng tôi một chút được chứ?"

Ninh Dã lười nhác đứng dậy.
“Không, tôi còn có việc, đi trước đây.”
 

Nhà vệ sinh của nhà hàng này nằm ở phía bên ngoài, muốn qua đó nhất định phải đi qua sảnh chính.

Người phục vụ một đường dẫn hai người đàn ông kia đi qua bên đó, Ninh Dã bước chân nhàn nhã theo phía sau.

Lúc đi đến nhà vệ sinh, hai người kia muốn cùng Ninh Dã chào hỏi một chút.

Ninh Dã đang muốn châm thuốc, rũ mắt cắn điếu thuốc, mở bật lửa, cũng không thèm nhìn bọn họ.

"Tiểu Ninh gia, chúng tôi đi qua bên kia trước đây."

Ninh Dã không ngẩng đầu, chỉ tùy ý vươn tay vẫy vẫy hai cái, ý bảo bọn họ cứ đi đi.

Vị trí nhà vệ sinh của nam và nữ kế bên nhau, phòng vệ sinh ở phía bên trong còn khu vực rửa tay là dùng chung bên ngoài.

Ninh Dã ngậm điếu thuốc đi ngang qua cửa, bộ dáng lười biếng thoáng nhìn vào bên trong, đột nhiên bước chân khựng lại.

Bên trong, khi hai người đàn ông kia tiến vào thì trước tiên là nhìn thoáng qua người của mình, thấy quần áo, tóc tai, trang điểm đều không sao, trông cũng không có vẻ là đã xảy ra vấn đề gì nên một người không kiên nhẫn mở miệng hỏi.
"Chuyện gì đã xảy ra?"

Cô bạn gái bày ra bộ dáng vô cùng ủy khuất nhào tới khoác lấy cánh tay của anh ta.
"Vu thiếu, anh và Lưu tổng phải làm chủ cho bọn em, bọn em cái gì cũng chưa làm nhưng tự nhiên lại bị cô nhóc này giáo huấn cho một trận!"

Cái vị họ Vu kia không kiên nhẫn gì, người phụ nữ này ở bên cạnh hắn ta đã lâu nên hắn đã sớm chán ngấy rồi, bây giờ căn bản là nuốt không trôi bộ dáng giả bộ làm nũng ủy khuất của cô ta.

"Mẹ nó tôi hỏi cô là sao lại thế này. Cô nhanh chóng nói rõ mọi chuyện đi, đừng có nhiều lời vô nghĩa nữa."

Cô bạn gái nghe hắn ta mắng xong liền bĩu môi, có chút chột dạ, ấp úng một hồi cũng không nói ra được trọng điểm.

Một người khác gọi là Lưu tổng lại vô cùng có kiên nhẫn, anh ta cũng không hỏi gì nhiều hai người phụ nữ kia, chỉ mỉm cười hỏi cô gái nhỏ.
"Bạn học nhỏ này, không thì em nói cho chúng tôi biết đã xảy ra chuyện gì được không?"

Tô Đào vừa mới tức giận xong nên lúc này đôi mắt đỏ bừng giống như một con thỏ bị chọc đến xù lông.
"Xin lỗi, khả năng là tôi có chút không lễ phép nhưng xin hỏi các người quen biết anh Ninh Dã sao?"

Hai người đàn ông nhìn thoáng qua nhau, vị Lưu tổng kia gật đầu, vẫn cười ôn hoà.
"Có quen biết."

"Vậy bạn gái của các người nói rằng họ nghe được tin đồn anh Ninh Dã là quái vật, là do các người nói với họ như vậy sao?"

Thanh âm của Tô Đào không nhẹ không nặng nhưng hai người đàn ông nghe xong đều sợ tới mức nhảy dựng trong lòng.

Bọn họ không hẹn mà cùng xoay đầu nhìn về phía cửa, sau khi thấy ở đó không có ai thì mới yên tâm một chút.

Vị Vu thiếu kia trừng mắt mắng hai người phụ nữ.
"Chúng tôi mỗi ngày cho các cô tiền để tiêu, bây giờ các cô lại ăn nói bậy bạ tìm phiền phức cho chúng tôi sao?"

Kỳ thật hai người phụ nữ kia cũng không muốn chỉ vì chuyện nhỏ này mà kêu bọn họ tới đây nhưng vì Tô Đào thật sự quá khó chơi, lại giống như có quen biết với Ninh Dã.

Bọn họ còn nghĩ kêu hai người đàn ông này lại đây thì có thể khiến cho con nhóc này phải câm miệng nhưng ai mà biết được người phải câm miệng trước lại chính là bọn họ.

Vị Lưu tổng bên kia lý trí hơn một chút, anh ta đoán hẳn là Tô Đào có quan hệ gì đó với Ninh Dã nên cũng không muốn làm lớn chuyện này lên, bèn chuyển đề tài.
"Bạn học nhỏ này, vừa rồi em đã xảy ra xung đột với hai chị gái này đúng không? Có bị thương chỗ nào không? Nếu bị thương thì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi sẽ đưa em đến bệnh viện. Sau khi làm kiểm tra xong tôi sẽ kêu các cô ấy nói xin lỗi với em, em thấy như vậy có được không?"

"Các chị ấy không đánh tôi, tôi cũng không bị thương, không cần xin lỗi."

Người đàn ông kia nhẹ nhàng thở ra, vừa định mở miệng khen Tô Đào rộng lượng thì cô lại lên tiếng.
"Nhưng các chị ấy phải nói xin lỗi với anh Ninh Dã, hơn nữa còn phải làm sáng tỏ việc các chị ấy ở nơi này nói ra những lời đồn đãi lung tung về anh ấy."

7

Vị Lưu tổng kia bị nghẹn một chút, Vu thiếu bên cạnh cũng có chút không kiên nhẫn.
"Tôi nói này bạn học nhỏ à, như vậy không ổn lắm đâu. Bọn họ miệng rộng nói nhiều quả thật là không đúng, nhưng vốn dĩ rất nhiều chuyện xấu truyền ra ngoài đều không phải là từ bọn họ."

"Đúng vậy, bọn tôi chỉ là ngầm nói chuyện phiếm với nhau, không truyền ra bên ngoài bất cứ điều gì cả..."

Tô Đào nhất quyết không đồng ý.
"Nói chuyện phiếm thì có thể nói những lời không đúng sự thật về người khác sao? Nếu người đó chưa từng làm qua những việc kia nhưng tin đồn cứ liên tiếp bị truyền ra như vậy, các chị có nghĩ tới cảm nhận của người đó không?"

Vị Vu thiếu kia dần nóng tính lên, biểu tình bắt đầu dữ tợn.
"Mẹ nó, sao mày biết được đó không phải là sự thật?"

Vốn dĩ cảm xúc của Tô Đào đã dịu xuống nhưng lại bị những lời này chọc giận, cô đỏ mắt trừng anh ta.
“Anh không cần nói bậy! Anh Ninh Dã không phải là quái vật!!”

Cô gái nhỏ giống như con báo mới sinh, rõ ràng không có chút lực uy hiếp nào nhưng vì muốn bảo vệ đồ vật của mình nên liền hung dữ vươn móng vuốt với bọn họ.

Lưu tổng đứng bên cạnh vẫn luôn không dấu vết mà đánh giá Tô Đào, lúc này thấy cô gái nhỏ thật sự tức giận, lại ôn hòa cười cười.
"Nếu không thì em gọi điện thoại cho tiểu Ninh gia đi, nếu anh ta bắt máy thì tôi liền bắt bọn họ nhận lỗi với em, được chứ?"

Lời nói của anh ta nhẹ nhàng nhưng lại mang theo mười phần thăm dò.

Anh ta không biết rốt cuộc giữa Ninh Dã và cô gái nhỏ ăn mặc bình thường này có quan hệ gì, dù sao thì tai tiếng của vị tiểu Ninh gia kia cũng đầy như tuyết rơi ngoài trời, ngẫu nhiên có vài cô gái nhỏ tuổi yêu thích hắn cũng chẳng có gì kì lạ.

Nếu gọi không được thì có thể chứng minh rằng cô gái nhỏ đang đứng đối diện căn bản cũng chỉ là một nhân vật không đáng để ý đến, bọn họ không cần phải lãng phí thời gian cùng cô nữa.

Nhưng nếu gọi được thật thì cũng chẳng sao, dù sao họa này cũng là do hai người phụ nữ kia gây ra. Mà bọn họ trước giờ đều là đổi bạn gái còn nhanh hơn đổi quần áo, hai người phụ nữ kia không là gì của bọn họ cả.

Hơn nữa Ninh Dã vốn cũng lười không quan tâm đến mấy chuyện này, nghe bảo trước đây hắn ta từng chính tai nghe thấy người khác nói xấu mình nhưng cũng chẳng thèm để ý. Cho nên lần này hẳn cũng là như vậy, nhất định sẽ không bởi vì hai người phụ nữ này mà đoạn tuyệt quan hệ với bọn họ. Đến lúc đó bọn họ hoàn toàn có thể đem người gây hoạ giao ra, muốn xử lý thế nào là chuyện của hắn

Tô Đào nghe xong lời này thì trong lòng có chút do dự, cô không biết anh Ninh Dã có muốn nghe thấy loại chuyện này hay không, hoặc là có thể hay không cảm thấy rằng cô đang xen vào việc của người khác.

Nhưng cô thật sự nhịn không nổi, cô không thể nào nghe được người khác nói anh là quái vật. Trầm mặc hai giây, cuối cùng vẫn là lấy điện thoại ra gọi.

Ninh Dã vẫn đang đứng dựa lưng bên ngoài hành lang, không đi vào. Điện thoại trong túi áo rung lên không ngừng, hắn vẫn đang hút thuốc, không rảnh tay, cũng không thèm để ý.

Bên trong mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào Tô Đào, thấy cô để điện thoại bên tai nhưng một lúc lâu vẫn không nói gì, sau đó lại buông xuống, trên mặt vị Lưu tổng kia lộ ra biểu tình "Quả nhiên là như thế".

Hai người phụ nữ đứng đối diện thấy thế thì sống lưng cũng dần thẳng lại, không hề sợ hãi nữa.
“Em gái nhỏ à, không có điện thoại của tiểu Ninh gia thì cứ thành thật thừa nhận đi, đừng diễn nữa có được không? Chị thấy xấu hổ thay cho em đó.”

“Bạn học nhỏ à, em đã làm bài xong chưa? Trời lạnh như vậy sao không ở nhà làm bài tập mà chạy ra ngoài quản nhiều như vậy làm gì? Lại còn vừa mở miệng đã gọi anh Ninh Dã* thế này anh Ninh Dã thế kia, nếu thật sự quen biết thì đã có thể gọi người ta tới đây rồi!”

*Tô Đào gọi là Ninh Dã ca ca nha, là kiểu gọi thân mật ấy

Ngữ khí tràn đầy châm chọc và cười nhạo, ánh mắt Tô Đào càng ngày càng đỏ.

Một lát sau trong nhà vệ sinh bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Mọi người đồng loạt quay lại nhìn.

Chỉ thấy vị tiểu Ninh gia mà nãy giờ bọn họ vẫn luôn nhắc tới lúc này đang lười nhác đứng dựa bên tường.

Hắn cười như không cười nhìn bọn họ, đáy mắt mang theo chút khó lường và nguy hiểm.
"Ai muốn tìm tôi?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp