Apocalypse

Chương 3: Hồi sinh


1 tháng

trướctiếp

Sau khi lơ lửng trong không gian mênh mông của những hành tinh đầy màu sắc, Yến Hải Nhã đã khép lại mình trong vũ trụ để tìm sự bình yên và trốn chạy khỏi hiện thực. Dù trong lòng không trách móc những người xung quanh, nhưng cô vẫn luôn tự hỏi tại sao họ lại đối xử với cô như vậy.

Cô hiểu rằng mỗi người đều sợ chết và mong muốn sống, và mỗi khi cần thiết, Yến Hải Nhã luôn sẵn sàng tham gia vào mọi nhiệm vụ mà không hề thiếu mặt trong buổi nào. Dù gặp nguy hiểm, cô không quan tâm đến tính mạng mà luôn đứng ra cứu giúp. Khi bị thương, dù không còn đủ sức, cũng là Yến Hải Nhã một mình chạy đến ngay cả trong hoàn cảnh nguy hiểm nhất để hoàn thành nhiệm vụ. Cuối cùng, dù đã nghĩ suy mãi, cô vẫn không tìm ra lý do tại sao họ lại bỏ rơi cô.

Có lẽ, là do cô quá ngu ngốc, nghĩ rằng mình quan trọng với họ. Yến Hải Nhã cười tự nhủ, sau lưng bỗng cảm nhận luồng khí lạnh đột nhiên lan tỏa.

Yến Hải Nhã không quay lại nhìn vì cô biết rằng thời gian đã đến, bản thân không thể mãi sống ngoài không gian, dù có trải qua bao nhiêu lần chết trong các vũ trụ khác đi chăng nữa, tất cả đều xuất phát từ điểm ban đầu.

Yến Hải Nhã dần mất ý thức, làn da cô tan ra thành từng mảnh vỡ nhỏ, mọi thứ đang bị hút vào lỗ đen. Lỗ đen từ bên ngoài nhìn vào mang vẻ đẹp ma mị, bao quanh nó là những hành tinh nhỏ. Trí não của Yến Hải Nhã chứa đầy những hình ảnh từ cuộc sống của cô trong vũ trụ này, từ những khoảnh khắc vui vẻ đến những lúc tuyệt vọng, mặc cho việc cô không nhận ra rằng nước mắt đang chảy dài cùng với nụ cười hạnh phúc. Một luồng sáng chói lọt qua, và cùng lúc đó, Yến Hải Nhã rơi vào tình trạng bất tỉnh.

RING RING RING ... RING RING RING

Yến Hải Nhã bị tỉnh đột ngột bởi tiếng báo thức, tạo ra một cảm giác bất ngờ và lúc đầu hơi rối loạn. Cảm giác mơ màng từ giấc ngủ vẫn còn lấn át, cô mở mắt ra và cảm nhận được âm thanh vang lên từ chiếc đồng hồ nhỏ. Tiếng báo thức nhấp nháy liên tục, đưa cô ra khỏi thế giới mơ màng và buộc cô phải chấp nhận sự thực. Cảm giác áp lực của ngày mới cũng bắt đầu đặt nặng lên vai cô, khiến cô phải nhắm mắt lại, nhấm nháp không gian xung quanh để dần dần lấy lại sự tỉnh táo.

Âm thanh buổi sáng sớm lúc nào cũng sống động, khiến Yến Hải Nhã nhịn không được đến cửa sổ để ngắm nhìn.

Tiếng ồn của xe cộ và phương tiện di chuyển, pha trộn với tiếng còi ô tô, tiếng vọng từ đầu xe và tiếng rít lốp. Các tiếng động này tạo thành nền âm thanh đều đặn và liên tục của một thành phố nhộn nhịp.

Ngoài ra, có những tiếng nói chuyện và cười vang lên từ những người đi qua, tiếng bước chân và tiếng giày trên mặt đường. Có thể nghe thấy tiếng nhạc từ các cửa hàng, tiếng nổ của bật lửa hay tiếng kêu của người bán hàng rong.

Tất cả những âm thanh này kết hợp với nhau để tạo nên một khung cảnh âm thanh phong phú và sôi động, thể hiện sự năng động và sự sống của đời sống đô thị.

Yến Hải Nhã thu mắt, chuẩn bị vệ sinh cá nhân. Cô ngắm nghía căn phòng quen thuộc đã gắn bó với mình, rồi mới bước vào phòng vệ sinh, kiểm tra sách vở và thẻ sinh viên.

Yến Hải Nhã, hiện đang là sinh viên của khoa ngôn ngữ, trên tay cô chính là thẻ sinh viên của Viện Văn Hoá và Khoa Học của thành phố Mistwood - cô đã hồi sinh lại một lần nữa vào năm sáu tuổi, lần nào cũng vậy...

Ánh mắt của Yến Hải Nhã trầm xuống, cô vớ tay lấy áo khoác và balo, ra khỏi căn hộ. Đi bộ chầm chậm dưới tán cây, cảm nhận không khí trong lành của buổi sáng. Bên tai, cô đeo một chiếc tai nghe dây nhưng không bật nhạc, lắng nghe những âm thanh xung quanh. Làn gió nhẹ thổi qua làm tóc cô bay nhẹ nhàng, đung đưa theo nhịp thở của gió.

Đi tới trạm dừng xe bus, Yến Hải Nhã lấy sách có tựa đề "Cách chăm sóc cây trồng" ngồi đọc trong lúc chờ đợi. Hôm nay đầu tuần nên người đi làm, đi học khá đông đúc. Vì thế, lúc lên xe thì đã không còn ghế, cô buộc phải đứng. Trong lúc đọc, Yến Hải Nhã cảm nhận được có người nhìn mình. Cô chậm rãi cúi thấp đầu rồi liếc mắt đến thanh sắt bên tay đang phản chiếu hình ảnh người đàn ông mang đồ đen, ngồi góc trái cuối xe.

Dường như người đàn ông biết rằng mình đã bị phát hiện, vì vậy hắn giả vờ quay đầu nhìn ra cửa sổ. Thanh sắt phản chiếu không rõ ràng, làm Yến Hải Nhã không thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông. Cô chỉnh lại tư thế đứng cũ, tiếp tục đọc sách không quan tâm nữa.

Đi qua hai trạm cuối cùng cũng tới trường, còn khá sớm. Yến Hải Nhã đến bên kia đường mua bánh mì. Cô chủ tiệm thấy cô gái tóc ngắn là sinh viên nên niềm nở bắt chuyện:

''Cháu là sinh viên năm cuối sao?"

"Dạ, bác đoán hay thật ạ," Yến Hải Nhã thoải mái trả lời.

Cô chủ tiệm tay vừa làm vừa nói chuyện:

"Khi cháu còn đang nhong nhong mang tã thì bác đã bán ở đây cùng với cha mẹ mình rồi, cũng đúc từ chục năm kinh nghiệm đoán được sinh viên học năm mấy và đoán được sinh viên khoa nào đấy nhé."

Yến Hải Nhã ngạc nhiên, cô trầm trồ đáp:

"Cháu không nghĩ bác bán lâu như vậy đâu ạ, nhìn bác trẻ lắm mà ạ."

Người lớn tuổi được nịnh như vậy, mấy ai từ chối, nhưng cô chủ tiệm dù có được khen cũng xua tay không kiêu ngạo:

"Thôi thôi, bác lớn tuổi rồi sao so được thanh thiếu niên bọn cháu... Đây, cầm lấy mà ăn cho có sức học, tương lai đất nước là nhờ cả chúng cháu mà, sáng nay mở hàng gặp cháu như vậy nên tặng cháu đấy."

Yến Hải Nhã lễ phép cảm ơn cô chủ tiệm, cô chào tạm biệt rồi tìm một chiếc ghế ở sân trường, ngồi đó vừa nhâm nhi bữa sáng vừa học từ vựng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp