Apocalypse

Chương 2: Phản bội


1 tháng

trướctiếp

Bên tai Yến Hải Nhã vẫn còn vang vọng tiếng kêu thảm thiết của những người bạn đã hy sinh để mở đường cho đồng đội rút lui. Hai tiếng trước, nhóm cô đã đăng ký một nhiệm vụ cấp thấp: phải lấy thiết bị từ một bệnh viện. Ban đầu, mọi thứ diễn ra êm xuôi, nhưng vì bị nhóm khác đánh lén, nhóm Yến Hải Nhã đã đụng độ với một con xác sống vừa mới đột biến. Tình huống bất ngờ này khiến cả nhóm phải đấu tranh để tự bảo vệ và hoàn thành nhiệm vụ.

Họ chật vật chống lại con xác sống mới đột biến, nhưng sức mạnh của nó vượt xa suy nghĩ, gây tổn thất lớn về người và của. Đội trưởng buộc phải cắn răng ra lệnh rút lui mà không thu được gì. Trong quá trình mở đường thoát, đội trưởng cùng những thành viên cốt cán đã hy sinh.

Giờ đây, họ như rắn mất đầu, không ít thành viên đã hy sinh.

Đây là năm thứ mười hai kể từ khi một nhóm nhỏ đột nhiên tỉnh dậy với siêu năng lực, cùng sự biến đổi của xác sống. Mất đi đội trưởng - người duy nhất có siêu năng lực trong nhóm, Yến Hải Nhã và các thành viên còn lại giờ phải đối mặt với tương lai đầy bất trắc.

Dù đã từng dũng cảm chiến đấu với hàng loạt xác sống và con người mất nhân tính mà không cần đến siêu năng lực, họ vẫn không thể cam tâm. Giờ đây, chỉ vì một con xác sống đột biến mới xuất hiện, họ đã mất hơn hai phần ba thành viên của mình.

Chân Yến Hải Nhã mỏi nhừ, tiếng chân và âm thanh đồng đội hy sinh đè nén tâm trạng bức bối của cô. Môi cô đã sứt nẻ vì thiếu ăn thiếu uống, giờ đây lại bị cắn đến chảy máu.

Tầm mắt xuất hiện chiếc xe bus mà họ đã chạy đến đây, Yến Hải Nhã quay lại sau, hét lớn:

"Mọi người! Mau chạy lên xe thôi! Sắp tới rồi! Tiểu Thôi, cậu lên xe chuẩn bị, tôi ở lại yểm trợ bọn họ!"

Người tên Tiểu Thôi nhanh chóng vọt vào ghế lái, cắm chìa khóa và đề ga quay về hướng đường đi. Thấy con đường sắp cứu được đồng đội, Yến Hải Nhã dùng sức lực còn lại hợp lực với mọi người làm chậm bước chân của con xác sống.

Ngay khi cả nhóm lên gần hết, đột nhiên một tiếng ngã huỵch vang lên, đi kèm là tiếng hét thất thanh. Yến Hải Nhã đang hỗ trợ mọi người lên xe, quay phắt lại và thấy một thành viên sắp bị những con xác sống lân cận vây lấy.

Cô nhanh chân chạy lại, giải quyết bọn chúng, rồi cúi xuống đỡ cô gái ấy và an ủi:

"Triệu Yên, cô cố gắng một chút, tôi đỡ được cô rồi... Chúng ta sắp về tới nhà rồi."

Cô gái Triệu Yên nước mắt lưng tròng, cắn môi gật đầu đồng ý với Yến Hải Nhã. Đồng đội của họ trên xe cố gắng dùng mọi thứ có thể để làm chậm con xác sống, kể cả đệm ghế cũng tháo ra rồi ném. Vừa ném, họ vừa la hét:

"Hải Nhã, Triệu Yên! Hai người nhanh lên, chúng tôi sắp chống đỡ không nổi nữa rồi!"

Cả hai vừa nhích từng bước, Minh Nhã bên cạnh chém những con xác sống cố lại gần bọn họ. Khi gần đến nơi, đột nhiên cô bị một xúc tu từ đâu tới quấn lấy bàn chân, làm cô ngã nhào về phía trước. Theo quán tính, tay cô nắm lấy bất cứ thứ gì trong phạm vi nhìn thấy. Minh Nhã chộp lấy áo của Triệu Yên thì bất ngờ bàn tay cô truyền đến một cơn đau nhức dữ dội.

Yến Hải Nhã không tin, ngước mắt lên thấy Triệu Yên run rẩy cầm con dao đâm về phía tay cô đang bám lấy vành áo cô ta. Tay cô không còn cảm giác, cứ thế buông thõng. Giọng cô run run, như bị mắc nghẹn:

"Triệu Yên, vì... vì sao... cô..."

Lời chưa dứt, Triệu Yên nước mắt rơi lã chã, dùng hết sức bình sinh đứng dậy. Nước mắt rơi, chân đi cà nhắc, miệng không ngừng nói với cô:

"Nhã Nhã, xin lỗi cô... thật sự xin lỗi cô... tôi không muốn chết... thật sự xin lỗi cô... xin lỗi cô."

Lời nói của Triệu Yên cứ vang vọng bên tai Yến Hải Nhã, ngày càng nhỏ dần. Mắt cô cũng dần mờ đi, vết thương trên tay cũng không khép lại. Trong khoảnh khắc đó, cô thấy rõ sự phản bội của đồng đội, những người từng cùng cô vào ra sinh tử. Ngay cả những người trên chiếc bus cũng nhắm mắt làm ngơ. Vừa dìu Triệu Yên lên xe, Tiểu Thôi đã dẫm chân ga, bỏ mặc Yến Hải Nhã nằm lại phía sau.

Xác sống xung quanh ngày càng nhiều, tất cả cùng với con zombie có xúc tu đang tiến đến con mồi thoi thóp dưới đất. Lòng Yến Hải Nhã giờ đây trống rỗng, chẳng thiết tha đứng lên rời khỏi đây. Cô không còn sợ bị xác sống vồ lấy nhai ngấu nghiến, cũng không trách đồng đội đã phản bội. Sống trong thế giới mục nát không lối thoát này, trái tim cô dường như đã trở nên chai lì.

Yến Hải Nhã xoay người lại, nhìn đám mây trên bầu trời. Không biết vì sao cô lại thấy bầu trời hôm nay thật đẹp, một màu xanh sáng, không mây che phủ, dường như vô tận, làm nổi bật lên sắc xanh dịu dàng, thanh thoát.

Tay cô thẩn thơ đưa lên, nhẹ nhàng phẩy một cái trên bầu trời vừa mới xanh tươi, nhưng giờ đây đã dần đổi màu bởi một lớp mây nặng nề, đen đậm. Ánh sáng mặt trời không thể xuyên qua, không gian trở nên u ám và buồn tẻ. Cảm giác như không khí đang nặng trĩu, tạo nên một bầu không khí u ám, giống như những ngày mưa, bão hoặc khi trời đang dần tối xuống.

Yến Hải Nhã nhìn đám mây trên bầu trời. Bất ngờ, cô nhẹ nhàng phẩy một cái, làm cho cả bầu trời rung chuyển. Sức mạnh khủng khiếp này đủ để cô tiêu diệt hết những con xác sống xung quanh. Nếu có ai chứng kiến, họ sẽ không khỏi kinh ngạc và ngỡ ngàng trước khả năng đặc biệt của Yến Hải Nhã.

Cô nở một nụ cười thật tươi, miệng lẩm nhẩm.

ĐÙNG!

Trên trời đột nhiên xuất hiện một tia sét cắt xẻ qua bầu trời như một thanh giáo sắc bén, đánh trúng Yến Hải Nhã và gây ra một cảnh tàn phá kinh hoàng. Cây cối rung chuyển và không gian vang lên tiếng nổ lớn. Những gì còn lại sau cơn sét là một mảnh đất cháy khét, không còn dấu vết của cả thi thể. Bầu trời từ một trạng thái âm u đột ngột chuyển lại thành màu xanh sáng như ban đầu, như thể những biến chuyển kỳ lạ trước đó chỉ là một ảo ảnh. Xác sống xung quanh khi không còn thấy con người trở lại trạng thái im lặng, di chuyển mà không có mục đích.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp