Tống Dật nói xong, liền vẫy vẫy tay với Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch tiến lên, Tống Dật nói:
"Lời ta nói lúc trước, con đã nhớ kỹ chưa?"
Tống Ngọc Tịch nhìn thoáng qua Kỷ Lan đang có vẻ như muốn cắn xé nàng, rồi gật đầu một cái, nói: "Đã nhớ kỹ ạ, nhưng nếu con có việc không thể quyết định được, thì nên làm như thế nào?”
Dù sao tuổi nàng còn nhỏ, vì vậy người phía dưới có người không phục cũng là lẽ thường, cho nên nếu thật sự có chuyện gì, thì nàng hy vọng có một hậu thuẫn kiên cường. Tống Dật hiểu được ý trong lời nói của nàng, liền nói: "Có cái gì không thể quyết định, thì hỏi Quế ma ma, nếu như vậy mà vẫn không thể quyết định được, thì đi qua hỏi ta.”
Tống Dật quyết tâm muốn nâng Tống Ngọc Tịch lên, cho nên mới có thể nói ra những lời như vậy. Thứ nhất là không có người thích hợp nào khác. Thứ hai là chỉ khi cho Tống Ngọc Tịch quyền lợi lớn hơn Kỷ Lan, thì mới có thể bảo vệ Lâm thị và An ca nhi tốt hơn. Nếu không, ông không có khả năng ở cả ngày trong phủ, nếu mọi việc đều giao cho Kỷ Lan, thì khi ông ở nhà sẽ không sao, nhưng nếu là thời điểm ông không ở nhà, mà Lâm thị và An ca nhi lại gặp chuyện, thì cũng đủ khiến cho ông hối hận.
Vì vậy giao quyền quyết định cuối cùng cho Tống Ngọc Tịch, thì ít nhất có thể tạo ra cho Lâm thị và An ca nhi một cuộc sống an ổn.
"Vâng, con đã biết." Tống Ngọc Tịch nghe Tống Dật nói như vậy, thì trong lòng cũng cảm thấy yên tâm.
Kỷ Lan hét lên từ bên cạnh: "Mày thì biết cái gì? Chưa từng nghe nói qua, trong nhà có chủ mẫu, mà lại muốn một đứa nhỏ mười bốn tuổi chủ trì bếp núc, Tống Dật, lời này ngươi cũng dám nói ra bên ngoài sao?”
Tống Dật cười lạnh: "Ta có gì mà không dám? Lão phu nhân còn chưa chết, ngươi đã ở đây tranh đoạt, có thể thấy tâm tư của ngươi hẹp hòi. Nếu ta thật sự giao quyền vào trong tay ngươi, có thể tưởng tượng được ngươi sẽ làm ra chuyện gì.”
"Ngươi lo lắng cái gì? Không phải là lo lắng cho người trong lòng ngươi sẽ bị ta tính kế sao? Tống Dật, ngươi..." Kỷ Lan còn muốn dây dưa với Tống Dật, nhưng đã bị Tống Ngọc Thiền ngăn lại, kéo Kỷ Lan ra ngoài:
"Mẫu thân đừng nói nữa. Phụ thân đang tức giận, người đừng ép ông nữa.”
Sau khi nói xong câu này, Tống Ngọc Thiền ở bên tai Kỷ Lan nói một câu: "Mẫu thân, quân tử không chịu thiệt thòi trước mắt, con gái có cách khác.”
Kỷ Lan nhìn về phía Tống Ngọc Thiền, thu hồi bộ dáng y hệt con nhím xù lông lại, hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, bảo trì dáng vẻ của chủ mẫu, đi ra khỏi cửa. Tống Ngọc Thiền theo sát phía sau đi ra ngoài.
Sau khi các nàng đi ra ngoài, Tống Dật liền ngồi xuống, đỡ trán. Tống Ngọc Tịch biết, từ trước đến nay Tần thị đều là trụ cột của Tống gia, chỉ cần có Tần thị ở hậu viện, Tống Dật mới có thể an tâm làm việc ở bên ngoài, nhưng hôm nay Tần thị ngã xuống, hơn nữa Thái y còn nói ra những lời kia, làm cho áp lực nặng nề thoáng chống đè xuống, khiến ông mệt mỏi.
"Con đến chỗ tổ mẫu, nếu phụ thân không còn việc gì, thì nên đi nghỉ một chút, ngày sau còn dài, cũng không thể khiến thân thể quá sức."
Tống Ngọc Tịch không biết nên an ủi Tống Dật như thế nào, đành phải nói như vậy. Tống Dật ngẩng đầu nhìn khuôn mặt hiểu chuyện của con gái, gật đầu, nói: "Con đi đi, ta không sao.”
Đi ra ngoài cửa, Tống Ngọc Tịch bảo Chử Phong trông chừng bên trong, sau đó liền cùng mấy người Quế ma ma trở về phòng Tần thị.
Trong sân, Tống Ngọc Thiền lôi kéo Kỷ Lan đi về phía chủ viện.
Trở lại trong viện, cơn giận của Kỷ Lan cũng dịu xuống một chút. Lúc trước bà ta chỉ là bị Tống Dật chọc giận, chuyện này đã nhiều năm trôi qua, vậy mà ông vẫn còn nhớ mãi không quên chuyện năm đó. Năm đó đích thật bà ta đã dùng chút thủ đoạn với ông, nhưng như vậy thì sao chứ? Những người có thân phận như ông, vốn nên chọn một dòng dõi thích hợp là được, mà bà ta nhìn trúng phủ Trấn Quốc Công, muốn gả cho ông thì có cái gì không được cơ chứ? Nhưng ông lại muốn có tình yêu, sau khi thành thân, không chỉ soi mói bà ta nhiều hơn, mà còn không hề nể mặt vị chính thất này. Từng người thiếp lần lượt được nạp vào cửa, bà ta
ra tay kiểm soát quản lý, nhưng ông không chỉ không thu liễm, mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng, ngay cả Tần thị cũng nhúng tay vào, mạnh mẽ tước đoạt đi quyền chủ trì việc bếp núc trong tay bà ta. Nếu không phải vì như vậy, khiến bà ta không thể giúp đỡ Kỷ gia bất cứ điều gì, mới khiến cho Kỷ gia rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, cách không xa tình trạng nhà tan cửa nát.
"Nương, người cần gì phải cãi nhau với phụ thân khi ông đang trong tức giận chứ? Lúc này, ông nói cái gì thì cứ đồng ý là được." Tống Ngọc Thiền đỡ Kỷ Lan ngồi xuống ghế thái sư. Kỷ Lan quay đầu nhìn nàng ta, giận dữ nói:
"Vì sao ta không được cãi nhau với ông ta? Con không nghe thấy ông ta nói gì sao? Ông ta tình nguyện để cho nữ nhi của tiện nhân kia chủ trì, cũng không muốn giao quyền lợi vào trong tay ta, nếu ta không tranh giành, thì đợi đến tương lai sau này toàn bộ trong phủ đều bị tiểu tiện nhân kia nắm trong tay, ta xem xem đích nữ như con sẽ có cái gì tốt?”
Tống Ngọc Thiền nghe Kỷ Lan nói xong, cũng không tức giận, tự mình châm trà cho Kỷ Lan, bình tĩnh hòa nhã nói:
"Mẫu thân, trong chuyện này, con so với người lý trí hơn nhiều. Nếu phụ thân muốn Tống Ngọc Tịch chủ trì, vậy ngài cứ dứt khoát thoải mái buông tay, Tống Ngọc Tịch mới bao nhiêu tuổi chứ? Trước kia, nàng ta chưa từng tiếp xúc qua với chuyện trong phủ, cho dù có Quế ma ma ở phía sau nhắc nhở, nhưng suy cho cùng nàng ta cũng không hiểu gì hết. Mẫu thân sao không yên lặng quan sát kỳ biến, xem nàng ta làm sai chuyện như thế nào, đợi đến khi nàng ta làm sai, thì đến lúc đó ngài lại đứng ra chủ trì đại cục. Lúc đó mọi người mới có thể càng thêm hiểu rõ, Tống Ngọc Tịch có bao nhiêu vô dụng, mới có thể biết, quyết định này của phụ thân sai lầm như thế nào!”
Kỷ Lan bưng chén trà trong tay, cũng không uống, nghe Tống Ngọc Thiền nói, ngẫm lại đích thật là có đạo lý.
Tống Ngọc Tịch chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương mười bốn tuổi, trước kia cũng không đi theo Tần thị học qua chuyện bếp núc trong phủ, trong ngoài có bao nhiêu chuyện trộn lẫn, nếu như không được ai dạy dỗ những chuyện này, thì ngay cả khi nó trời sinh thông minh thì sao? Nhất định sẽ làm sai chuyện. Đợi đến khi nó làm sai chuyện, thì bà ta lại đi tiếp nhận, làm như vậy, thì Tống Dật sẽ không còn gì để nói nữa.
"Mẫu thân ngẫm lại xem ta nói có đúng không?" Tống Ngọc Thiền ở bên cạnh nói.
Kỷ Lan gật đầu: "Không sai. Thay vì hiện tại đi tranh giành đến mặt đỏ tai hồng, thì chi bằng để cho nó tự mình phạm sai lầm, cho dù nó không phạm sai lầm, chúng ta cũng có thể khiến nó phạm sai lầm..."
Tống Ngọc Thiền thấy Kỷ Lan đã nghĩ thông suốt, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh bà ta, nói: "Mẫu thân đã bị tổ mẫu chèn ép nhiều năm, không có cách nào thực hiện quyền của chủ mẫu, bây giờ tổ mẫu vừa mới ngã xuống, thái y lại nói ra những lời kia, tương đương với việc từ bỏ chữa trị, có thể thấy được tình huống không ổn, chúng ta đốt giấy để tang là chuyện sớm muộn mà thôi. Tương lai quyền lợi trong phủ này, đương nhiên sẽ rơi vào trong tay mẫu thân, cho nên người thực sự không cần lo lắng quá mức.”
Kỷ Lan thở dài một hơi, nói: "Đúng là ta đã quá nóng nảy. Nhưng chẳng lẽ bây giờ ta không thể làm bất cứ điều gì? Cứ như vậy mà chờ cho đến khi Tống Ngọc Tịch phạm phải sai lầm sao?”
Tống Ngọc Thiền nhếch môi cười, đẹp thì có đẹp, nhưng lại có chút ngoan độc thâm hiểm khiến Kỷ Lan có chút không nhận ra, lại thấy Tống Ngọc Thiền kề sát vào Kỷ Lan nói: "Làm sao cái gì cũng không thể làm chứ? Tống Ngọc Tịch tiếp quản bếp núc thì sao? Nàng ta rốt cuộc vẫn là một cô nương chưa lấy chồng, có rất nhiều chuyện, mẫu thân có thể làm, nàng lại không thể làm và cũng sẽ không làm.”
Kỷ Lan nghe ra có hàm ý khác. Tống Ngọc Thiền dán vào bên tai Kỷ Lan nhẹ giọng nói, hai mẹ con thì thầm một lát, thì Kỷ Lan mới bừng tỉnh gật đầu, nói:
"Ta hiểu rồi. Chuyện này, đích xác phải làm tốt cho nó trước khi tổ mẫu con tỉnh lại, đến lúc đó cho dù có biến số gì, thì nó cũng không thể làm gì được.”
Tống Ngọc Thiền và Kỷ Lan nhìn nhau cười, trong mắt hai mẹ con đều toát ra vẻ tính kế âm hiểm.
**
Từ sau khi Kỷ Lan bị Tống Ngọc Thiền kéo đi, ngược lại thật sự yên tĩnh được một đoạn thời gian. Ngoại trừ thường xuyên được triệu vào cung, thì cũng không có bất thường gì khác.
Lâm thị cũng không quấy rầy, đúng lúc để cho Tống Ngọc Tịch có cơ hội học tập với Quế ma ma trong Ninh Thọ viện. Tuy rằng nàng chưa từng quản gia, nhưng kiến thức cũng không ít, hơn nữa Quế Ma ma dụng tâm chỉ dạy, qua một đoạn thời gian, nàng đã có thể hiểu rõ chuyện chủ trì bếp núc này, thực sự cũng không quá khó. Chỉ cần trong phủ từ trên xuống dưới, làm theo quy củ Tần thị đã định ra là được, nàng cũng không muốn thay đổi gì nhiều, chỉ cần ứng phó với tình huống đột ngột phát sinh là được. Mà cho dù có tình huống đột ngột xảy ra, thì có Quế ma ma từ ở bên cạnh dạy bảo, có Tống Dật ở sau lưng ủng hộ, nên kỳ thật cơ hội để cho nàng tự quyết cũng không nhiều, cho nên, Tống Ngọc Tịch học rất nhanh, mỗi ngày còn có thể dành ra chút thời gian, trở về thăm An ca nhi.
Bởi vì chuyện này của Tần thị, cho nên tiệc mừng đầy hai tháng của An ca nhi cũng đành phải hủy bỏ.
Tống Ngọc Tịch dứt khoát chuyển đồ đạc của mình đến Ninh Thọ viện. Một mặt có thể tùy thời theo dõi tình huống của Tần thị, một mặt có thể ở gần giải quyết mọi việc, rất nhiều quản sự đều theo thói quen đến Ninh Thọ viện bẩm báo, mà Tống Ngọc Tịch không muốn thay đổi bất cứ điều gì. Mỗi ngày cũng kiên trì dựa theo phương pháp thái y nói, xoa bóp tay chân cho Tần thị một canh giờ. Thái y nói, nếu mỗi ngày xoa bóp không đủ thì thân thể của Tần thị rất nhanh chóng xuống dốc, đến lúc đó, cho dù có thật sự tỉnh lại, mà tứ chi lại không thể động đậy, thì thật sự sẽ phiền phức.
Các nhà khác cũng đều đưa tới thiệp hỏi thăm, Tống Ngọc Tịch chỉ chọn tiếp đãi mấy phu nhân ngày thường có quan hệ tốt với Tần thị, còn những người khác đều lấy lý do bất tiện mà cự tuyệt.
Tống Ngọc Tịch bận rộn xong chuyện trong phủ, chuyện cửa hàng bên ngoài cũng không có cách nào kéo dài nữa, gần đây nàng lại nhìn trúng một con phố, đã bắt tay vào thu mua, tuy rằng có Phúc bá và Lâm Phàn ở đây, nhưng có rất nhiều việc lặt vặt còn cần nàng quản lý.
Đầu tháng ba, Kỷ Hành tiến vào trường thi, sau năm ngày bốn đêm chiến đấu, cuối cùng cũng thi xong.
Hai ngày sau, Kỷ Hành phái người truyền đến tin vui, huynh ấy đã lọt vào danh sách cống sĩ, trong ngàn vạn sĩ tử, Quốc Tử Giám chỉ thu ba trăm người, mà Kỷ Hành cũng ở trong đó. Sau khi Lâm thị biết được tin tức này, thì rất vui vẻ, vốn định đi ra ngoài gặp nhi tử một lần, nhưng trong phủ có quá nhiều chuyện, bà cũng không tiện nhắc tới với Tống Dật vào lúc này, bèn viết một phong thư, bảo Tống Ngọc Tịch mang ra ngoài cho Kỷ Hành.
Tống Ngọc Tịch tự mình mang thư đến. Lúc Kỷ Hành đọc thư, Tống Ngọc Tịch còn thuận tiện hỏi một tiếng: "Đúng rồi, trong mấy người các huynh, có người nào là công tử Ngự Sử Đỗ gia không?”
Tống Ngọc Tịch nhớ rõ Đỗ gia này, có vẻ chính là người đã từng tiếp xúc với Tống Ngọc Hàn. Lúc trước Tần thị cố ý gả Tống Ngọc Thiền cho nhà hắn ta, nhưng Tống Ngọc Thiền kiêu căng ứng đối với Đỗ phu nhân, khiến chuyện này xôi hỏng bỏng không. Về sau cũng không biết tại sao lại tiếp xúc với Tống Ngọc Hàn, Tống Ngọc Hàn đối với Đỗ gia ngược lại rất để ý, cũng rất hài lòng, mà lúc đó nàng cũng nghe Tống Ngọc Hàn nói, Đỗ gia nói, chờ Đỗ công tử thi xong, sẽ phái người tới cửa cầu thân.
Kỷ Hành suy nghĩ một chút, trả lời: "Đỗ gia? Muội đang nói về Đỗ Minh Thản à? ”
Tống Ngọc Tịch suy nghĩ một chút, có vẻ như mình không biết tên của Đỗ công tử, nên do dự nói: "Ta cũng không biết tên của hắn, hắn là người nhà Ngự Sử sao? ”
Kỷ Hành giật đầu: "Ừm, là nhà Ngự Sử, ta và hắn có quen biết, quan hệ cũng không tệ, là một quân tử đoan chính, học vấn cũng tương đối tốt, hội nguyên kỳ này chính là hắn.”
Tống Ngọc Tịch mừng rỡ, nói: "Thật sao? Hắn lại có thể đỗ hội nguyên? Ta phải trở về báo cho Hàn tỷ nhi biết.”
Kỷ Hành kỳ quái nhìn Tống Ngọc Tịch, Tống Ngọc Tịch liền không trì hoãn nữa, tính toán nhanh chóng trở về, nói chuyện này cho Tống Ngọc Hàn nghe mới được. Từ biệt Kỷ Hành đang còn mơ hồi, ngồi lên xe ngựa, gấp gáp trở về phủ Quốc công.
Nhưng không nghĩ tới, lại gặp được Tống Dật ở cửa lớn vừa mới từ trong cung trở về, hôm nay vốn là ngày hưu mộc (ngày nghỉ) của ông, nhưng không ngờ, buổi sáng lại bị triệu vào trong cung, cũng không biết là vì cái gì, hiện giờ Tống Ngọc Tịch nhìn lông mày ông nhíu chặt, thì không khỏi tiến lại hỏi:
" Cha, có chuyện gì vậy ạ? Hoàng thượng có nói gì sao?”
Tống Dật quay đầu nhìn thoáng qua nàng, có vẻ như lúc nãy không chú ý tới, lúc này mới nhìn thấy nàng, có chút mất hồn mất vía, trả lời không đâu vào đâu:
"Con đi đâu về?"
Tống Ngọc Tịch nói cho ông biết chuyện Kỷ Hành đã thi đậu tiến sĩ. Tống Dật gật đầu, khen ngợi một câu, cuối cùng mới thở ra một hơi, nói với Tống Ngọc Tịch:
"Hoàng thượng hôm nay tuyên ta vào cung, nói có ý để Thiền tỷ nhi với Định vương.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT