Tống Dật thần sắc ngưng trọng đi theo thái y ra khỏi gian trong, mấy cô nương nhìn sắc mặt Tống Dật, cũng không dám tiến lên hỏi, chỉ nghe Tống Dật nói với thái y:

"Phiền ngài nghĩ kĩ lại, mặc kệ là thuốc quý gì, chỉ cần kê phương thuốc ra, ta..."

Thái y kia cắt ngang lời Tống Dật, nói: "Công gia không cần như thế, nếu có phương pháp, chúng ta còn không kê đơn sao? Nhưng quả thực là không có cách nào, thân thể lão phu nhân rất tốt, nhưng trong đầu dường như bị tụ máu. Những thứ liên quan đến ở trong đầu này, trừ phi mở hộp sọ còn không có thể nói là dược thạch vô y (vô phương cứu chữa), hoàn toàn chỉ là dựa vào vận khí (may mắn), bệnh nhân nếu có thể tỉnh lại, đó chính là vận khí, nhưng nếu ngược lại... có lẽ sẽ ngủ say cả đời, chuyện này cũng không dễ nói.”

Khiến thần sắc Tống Dật càng ngưng trọng, thái y bên cạnh lại nói thêm một câu: "Công gia cũng không cần quá tuyệt vọng, Lý thái y chỉ nói kết quả tồi tệ nhất, nhưng có thể nói tính mạng lão phu nhân tạm thời không còn lo lắng, chuyện ở trong đầu, nhất thời khó có thể biết được, nếu nghỉ ngơi một chút, có thể qua một thời gian nữa sẽ tỉnh lại, điều này vẫn có khả năng.”

Tống Dật vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì. Kỷ Lan nghe tin chạy tới, cũng nghe được đám thái y cùng Tống Dật nói chuyện, thấy Tống Dật không nói một lời, thì tiến lên nói với những thái y đó, "Vâng, đa tạ mấy vị thái y.”

Sau đó liền sai người giúp mấy vị thái y thu thập hòm thuốc. Về cách thức chăm sóc cụ thể, đã được thái y dặn dò cho mấy người Quế ma ma lúc trước, cũng không có gì nhiều. Kỷ Lan để phòng thu chi chi bạc cho họ, rồi tự mình đưa bọn họ đến cửa, sau đó mới trở lại Ninh Thọ viện.

Bởi vì chuyện Kỷ Trữ thị qua đời, mấy ngày nay Kỷ Lan vẫn luôn ở chủ viện ăn chay niệm Phật, ngày thường cũng rất ít đi ra ngoài, hiện giờ tu dưỡng một thời gian, tinh thần tựa hồ tốt hơn rất nhiều, hẳn là đã vượt qua được đau buồn do Kỷ Trữ thị qua đời.

Mấy cô nương đều đang vây quanh giường Tần thị, Kỷ Lan đi đến bên cạnh Tống Dật, kéo ông đến tây thứ gian ngồi xuống, lau sạch mồ hôi dày đặc trên trán cho ông, nhẹ nhàng hỏi:

"Mẫu thân phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chuyện trên dưới trong phủ này, nên làm như thế nào bây giờ? Nếu không hãy để cho ta..."

Lời Kỷ Lan còn chưa nói xong, đã bị Tống Dật cao giọng cắt đứt, nói: "Để ngươi làm gì? Kỷ Lan, ngươi được lắm. Lão phu nhân mới vừa sinh ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi liền không thể chờ đợi được mà muốn đoạt lấy quyền trong tay bà, ngươi không quan tâm sau này bà có thể tỉnh lại hay không, chuyện đầu tiên, lại là muốn đoạt quyền? Lòng dạ đen tối ác độc của người có phải đã bị chó ăn rồi không?”

Hiện tại trong lòng Tống Dật cũng rất loạn, hơn nữa Kỷ Lan xin chỉ thị không đúng lúc, càng làm cho ông nổi trận lôi đình, cho nên lúc dùng từ nói chuyện có chút thô bạo. Kỷ Lan nhìn chằm chằm vào ông, tựa hồ cũng có chút không kiên nhẫn, nói:

"Lòng dạ đen tối ác độc của ta đã bị chó ăn? Tống Dật, ông nói chuyện, đừng quá đáng. Ta đây vội vàng nói chuyện này là vì ai? Trong phủ trên dưới có bao nhiêu chuyện cần giải quyết, ông có biết không? Một ngày không có người quyết định, trong phủ sẽ loạn thành một đống, ta làm cái này đều là vì muốn tốt cho cái nhà này, nhưng ông ngược lại còn không vui? Lão phu nhân đã nằm xuống, ta cũng không phải nói sau khi bà tỉnh lại, còn chiếm cứ quyền lợi không buông bỏ, ta chỉ là tạm tời thay mặt mà thôi, làm thay cho đến khi lão phu nhân tỉnh lại, đây cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải sao?”

Tống Dật đưa tay chống trán, dường như có chút đau đầu, lại không muốn tranh cãi chuyện này với Kỷ Lan ở chỗ này. Nhưng Kỷ Lan lại không chịu buông tha, nói:

"Ta không phải không thể quản gia, lúc ta mới gả vào Tống gia, không phải cũng quản lý chuyện trong nhà ngăn nắp gọn gàng hay sao? Ta là Quốc công phu nhân, lão phu nhân dù sao cũng là lão phu nhân, ông cho rằng mấy năm nay, người bên ngoài nói chúng ta như thế nào hả? Nói chúng ta nhỏ không tiến, lão không lui, đều là nói lão phu nhân chiếm lấy quyền vị trong phủ, không chịu giao cho con dâu xử lý. Những lời này ta đều nghe nhiều lắm rồi, nhưng chưa từng không bằng lòng với lão phu nhân, ta cảm thấy ta đã làm đủ tốt rồi, nhưng rốt cuộc ông không vừa ý cái gì hả? Việc bếp núc trong phủ vốn nên do ta chủ trì, không phải sao?”

Tống Dật nghe ả ta nói những lời này, thì thật sự không nhịn nổi nữa, mới mở miệng nói: "Chuyện năm đó, trong lòng mọi người đều biết rõ, mấy năm nay nếu không phải có mẫu thân, thì trong phủ còn không biết thêm bao nhiêu oan hồn, ngươi làm sao còn không biết xấu hổ đến đòi quyền quản lý hả? Không sợ những người bị ngươi hại c.h.ế.t bò lên tìm ngươi sao?”

Kỷ Lan biến sắc, hầm hầm giận dữ nói:

"Tại sao ta phải xấu hổ? Chuyện năm đó, ông còn không biết xấu hổ mà trách ta sao? Ta mới mới gả vào cửa, ông trái một di nương, phải một di nương nâng vào trong phủ, ông đã từng nghĩ qua cảm thụ của ta chưa? Ông nửa tháng cũng không đến chỗ ta một lần, ta vừa có con, thì nguyên một đám đó cũng có. Ta chỉ là thực thi gia pháp, nếu không phải ta kiên trì, thì quỷ củ cái nhà này đã sớm không biết tệ đến mức độ nào. Là ông phải biết xin lỗi ta trước, sao ông dám đổ lỗi cho ta?”

Tống Dật ngưng mắt nhìn Kỷ Lan, mấy năm gần đây, vốn cũng đã muốn quên đi những chuyện này, nhưng hiện giờ lại bị ả ta nói ra, bèn nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ta vì cái gì không thể nâng di nương? Ngươi làm thế nào để bò lên giường của ta, còn muốn ta thông báo cho toàn thiên hạ biết sao? Ngươi làm thế nào để bò lên được giường của ta, thì ta cũng sẽ để cho những người nữ nhân khác bò lên như thế, rất công bằng, không phải sao? Ta không đi nơi của ngươi, đó là vì ta cảm thấy buồn nôn, ngươi có cần ta nói rõ hơn không?”

Kỷ Lan nắm chặt hai quyền, lạnh lùng nhìn Tống Dật, năm đó bà ta đích thật là bị Kỷ lão thái quân xúi giục, thừa dịp Tống Dật say rượu, mà bò lên giường của ông, gạo nấu thành cơm, sau đó lại làm một tiết mục bắt gian tại giường, mới có thể gả cho Tống Dật. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, bà ta cũng sinh cho ông hai đứa con. Nhiều năm qua, một mực ở hậu viện an phận thủ thường sống qua ngày, kết quả lại nhận được một đánh giá như vậy của ông. Kỷ Lan cảm thấy rất hận, hận Tống Dật vô tình, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Ta buồn nôn? Vậy Lâm Vũ Đồng không buồn nôn sao? Ả ta một nữ thờ hai chồng, ả ta còn buồn nôn hơn cả ta, nhưng ông cũng không ghét bỏ ả ta, vậy ông dựa vào cái gì mà ghét bỏ ta? Ít nhất ta vẫn trong sạch trao thân cho ông, còn ả ta thì sao? Ông có thể chấp nhận ả vậy tại sao lại không thể chấp nhận ta?”

Tống Dật quả thật bị tư duy của nữ nhân này làm cho dở khóc dở cười, con ngươi thâm thúy đen bóng nhìn chằm chằm Kỷ Lan, gằn từng chữ nói:

"Một người có trong sạch hay không, không liên quan gì đến thân thể! Ta thích nàng, cho dù trước kia nàng đi theo mười nam nhân, nàng ở trong mắt ta cũng là sạch sẽ, tâm địa như ngươi, coi như là gái lỡ thì mấy đời, thì trong mắt ta cũng rất bẩn thỉu! Đó là sự khác biệt! Có một số lời ta vốn không muốn nói ra, cũng là bận tâm đến thể diện của ngươi, nhưng ngươi lại nhất định phải ép ta nói ra những lời này, được rồi, ngươi đã nghe rõ chưa, hài lòng rồi chứ?”

Kỷ Lan nắm chặt nắm đấm, há miệng kêu to, âm thanh sắc bén làm cho người ta khó chịu.

Sau khi kêu xong, các cô nương đều bị tiếng kêu của bà ta thu hút mà đi tới. Tống Ngọc Thiền đi qua đỡ Kỷ Lan, hoảng sợ nhìn Tống Dật, không biết đã phát sinh chuyện gì.

Sau khi Kỷ Lan phát tiết xong, cũng tìm lại được chút lý trí, đẩy tay Tống Ngọc Thiền ra, đi tới trước mặt Tống Dật, cắn răng nói: " Ông cuối cùng cũng nói ra! Được rồi, được rồi! Nhưng mặc kệ ông có hận ta như thế nào, sự tình đã đến tình trạng này, năm đó cho dù ta có làm sai, thì ông cũng chỉ có thể chấp nhận! Hiện tại ta vẫn là thê tử của ông, ông không có lý do gì để hưu ta, chuyển vị trí này cho người trong lòng ông, chỉ cần ta còn ở trong phủ này một ngày, thì ta chính là Tống phu nhân danh chính ngôn thuận, ả ta vĩnh viễn chỉ có thể là thiếp!

Một con tiện thiếp không đáng giá! Còn ta là chính thê! Ta mới là chính thê! Lão phu nhân ngã xuống, việc bếp núc trong phủ này, nên để ta chủ trì! Người bên cạnh cũng không trông cậy vào được à? Chẳng lẽ ông còn thật sự cho rằng có thể để cho người ông âu yếm đến chủ trì sao? Thật xin lỗi, ta lập lại lần nữa... Ả ta, chỉ là thiếp!”

Tống Dật lạnh lùng nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Kỷ Lan, cười lạnh một tiếng, Tống Ngọc Thiền đúng lúc đứng ra nói với Tống Dật: "Cha, mẫu thân cũng không muốn trong phủ bị loạn lên, tổ mẫu bây giờ đã thành ra thế này, hai người cũng đừng cãi nhau nữa, vẫn nên nghĩ cách giải quyết, không thể để mọi chuyện lộn xộn đúng không?”

Lời nói của Tống Ngọc Thiền ngược lại là có lý. Tống Dật nhắm mắt lại thở ra một hơi, lão phu nhân biến thành như vậy, đích xác không nên ở thời điểm này, mà phát sinh cãi lộn với ả ta. Tống Ngọc Thiền thấy ông có vẻ đã bình tĩnh lại, nên tiếp tục cố gắng nói:

"Phụ thân, suy cho cùng mẫu thân cũng Quốc công phu nhân, để bà chủ trì việc bếp núc, cũng là phù hợp. Hơn nữa, trong phủ trên dưới có nhiều người như vậy, nếu bàn về thân phận ở hậu viện, cũng chỉ có mẫu thân thích hợp! Ngài còn do dự cái gì nữa?”

Tống Dật đảo mắt nhìn Tống Ngọc Thiền tình chân ý thiết, rồi lại nhìn thấy mấy cô nương khác đứng ngoài cửa, còn có Quế ma ma, Tôn ma ma, mọi người đều đang chờ ông đưa ra quyết định. Trong mắt Tống Dật lập tức hiện lên vẻ trấn tĩnh, sau khi suy nghĩ xong, mới nói với mọi người đứng ở đây:

"Việc bếp núc trong phủ sẽ do phu nhân phó trưởng..." Tống Dật nói.

Ngay khi Kỷ Lan hơi buông lỏng nắm đ.ấ.m đang nắm chặt, Tống Dật lại nói tiếp một câu, khiến tất cả mọi người ở đây đều sững sờ:

"Thất tiểu thư làm trưởng, lệnh bài của hậu viện vẫn đặt ở chỗ Quế ma ma, ra bất kỳ quyết định nào, không thể chỉ dựa vào lời của một mình phu nhân, mà cần phải lấy được lời của Thất tiểu thư mới có thể định ra."

Mấy câu nói này của Tống Dật, thật sự là nhấc lên phong ba không nhỏ ở trong lòng mọi người, kể cả Tống Ngọc Tịch cũng bị khiếp sợ. Tống Dật cư nhiên để cho nàng và Kỷ Lan cùng nhau chủ trì việc bếp núc trong phủ? Hơn nữa Kỷ Lan là phó trưởng, còn nàng là trưởng?

Tôn ma ma và Quế ma ma cũng hai mặt nhìn nhau, cũng cảm thấy mệnh lệnh này của Quốc công có phải là sai rồi hay không! Bởi vì bất kể có thể nào, đều nên là phu nhân tạm thời thay mặt, cho dù Thất tiểu thư muốn thay mặt, cũng nên là phu nhân làm trưởng, Thất tiểu thư làm phó, nhưng hôm nay, lại là ngược lại?

Bởi vì chuyện này liên quan đến những quyết định sau này, cho nên, Quế ma ma vẫn muốn đích thân tiến lên hỏi cho rõ ràng thì sẽ tốt hơn.

"Công gia, ý ngài nói là, sau này nếu chúng ta có việc, thì cuối cùng phải lấy được lời của Thất tiểu thư sao?"

Tống Dật gật đầu, khẳng định trả lời câu hỏi của Quế ma ma: "Đúng. Thất tiểu thư làm trưởng, phu nhân làm phó, chính là ý này.”

Kỷ Lan quả thực muốn phát điên lên rồi, chỉ vào Tống Ngọc Tịch kêu lên: "Nó? Một tiểu cô nương mười bốn tuổi thì có thể quyết định được cái gì? Nó dựa vào cái gì?”

"Chỉ bằng con bé là Nguyệt Hoa huyện chủ do Hoàng thượng thân phong! Chỉ bằng con bé có đất phong, nhưng ngươi thì không! Cái hậu viện này, ngoại trừ lão phu nhân ra, chính là thân phận Thất tiểu thư là tôn quý nhất, ta để cho con bé làm trưởng, thì có vấn đề gì? Tuy rằng Thất tiểu thư tuổi còn nhỏ, nhưng nàng đã làm qua biết bao chuyện lớn, tin tưởng người trong phủ cũng có nghe nói qua, ta tin tưởng, để nàng tạm quản việc trong phủ, thì nàng hoàn toàn có thể đảm nhiệm được, huống chi, cũng không phải muốn nàng thay mặt toàn bộ, các ngươi có việc, có thể bẩm báo cho phu nhân biết, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải cần lấy được cho phép của Thất tiểu thư, quyền lợi này, vẫn luôn được áp dụng cho đến khi lão phu nhân tỉnh lại, cho đến khi Thất tiểu thư xuất giá mới thôi, tất cả đã nghe rõ ràng chưa?”

Những lời này của Tống Dật, nếu nói là không rõ ràng, thì thật sự không còn cách nào nói rõ ràng hơn được nữa.

Quế ma ma lĩnh mệnh đi ra: "Vâng, chúng nô tỳ nhớ kỹ.”

Tống Ngọc Thiền đỡ Kỷ Lan sắp té xỉu, trong lòng cũng thấy tức giận không thôi, vốn muốn nhân cơ hội này, để mẫu thân có thể lấy lại quyền chủ trì bếp núc, nhưng không ngờ, Tống Ngọc Tịch xuất hiện gây cản trở. Thật không biết mẹ con nàng ta cho Tống Dật uống mê dược gì, lại có thể khiến cho Tống Dật tại thời điểm này có thể thiên vị bọn họ như vậy.

Tống Ngọc Tịch là huyện chủ thì sao chứ, nàng ta rốt cuộc cũng chỉ là cáo mệnh ngũ phẩm, cho dù có phong hào, có đất phong thì sao chứ, nếu chân chính luận về thân phận thì tuyệt đối không thể so sánh với mẫu thân của nàng.

Nhưng Tống Ngọc Thiền nào biết tính toán trong lòng Tống Dật. Mặc dù Tống Dật cũng biết, quyết định hôm nay của ông thoạt nhìn tựa hồ có chút không hợp lẽ thường, thế nhưng, dù sao Tịch tỷ nhi cũng được Thái tử điện hạ nhìn trúng, nếu may mắn, thì sau này con bé có thể chủ trì, cũng không chỉ là một phủ Trấn Quốc công, cân nhắc thêm điểm này, thì việc để Tống Ngọc Tịch làm chủ là chuyện thuận lý thành chương, cũng không quá khó hiểu.

Chỉ là những chuyện này, chỉ có trong lòng một mình ông biết, tạm thời còn không thể để cho người khác biết, tạm thời để cho người khác cứ nghĩ là do ông thiên vị là được rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play