Tùng Tâm đi dạo cùng Gia Mộc bên bờ sông, ánh đèn đường chiếu xuống một khoảng sáng nhỏ.

Cô không còn ồn ào trước mặt anh nữa.

Cánh đồng lúa xanh xanh, lúa luôn cao bằng nhau, không giống lòng người khó hiểu. Cỏ dại thì không có quy tắc, cao thấp xen kẽ, mỗi cây một kiểu.

Gia Mộc nói, chữ “Mộc” mà cô viết, có cái hồn tự nhiên, không gò bó.

Tùng Tâm hỏi: “Bán được tiền không?”

Gia Mộc nói: “Đáng giá sáu trăm đồng.”

Tùng Tâm hỏi: “Ai mua?”

Gia Mộc chậm rãi nói: “Tôi sẽ mua.”

Tùng Tâm nói: “Vậy không tính.”

Gia Mộc nhẹ nhàng hỏi cô: “Sao lại về đây?”

Tùng Tâm nói: “Muốn làm người không nhớ ai cũng không ai nhớ, nhưng không thành công, còn cậu tại sao ở đây?”

Gia Mộc không trả lời được, tất cả đều mơ hồ.

Khoảng thời gian tốt nhất của cậu là lúc nào? Khi là thiếu niên ngồi đọc sách trên gác mái, vẫn là Tùng Tâm ngồi ở cửa nhà anh, không cho anh đi bơi ở đập chứa nước?

Tùng Tâm nói đói bụng muốn được ăn nước đường trứng.”

Gia Mộc đáp: “Vậy đến nhà tôi ăn nhé.”

Nhà Gia Mộc đã được sửa chữa, vẫn là kiểu dáng như cũ nhưng đã chuyển từ gỗ sang xi măng.

Sau khi Gia Mộc lên cấp ba và đại học, Tùng Tâm chỉ có thể gặp cậu vào kỳ nghỉ đông và hè. Không cảm nhận được niềm vui trong cậu nữa, chỉ thấy cậu ngày càng trầm lặng.

Một lần, Tùng Tâm suy nghĩ rất lâu mới hỏi: “Có phải bên ngoài có người cố ý gọi cậu là ‘phượng hoàng nam*’ không?”

*Phượng hoàng nam: vốn lấy từ câu ‘Phượng hoàng bay ra từ khe núi’. Cụm này dùng để chỉ những người xuất thân nghèo khó (đặc biệt là khu vực nông thôn, các thị trấn nhỏ có nền kinh tế kém phát triển ), đã vượt qua khó khăn để vào đại học hay ở lại thành phố để làm việc và sinh sống sau khi tốt nghiệp. Ở đây mang ý cười nhạo Gia Mộc đến từ quê nghèo.

Gia Mộc cười nói: “Đó chỉ là một kiểu ám thị tâm lý, tôi không bị ảnh hưởng đâu.”

Tùng Tâm nói: “Vậy tại sao cậu không còn thần thái như trước?”

Gia Mộc nói: “Cá lớn lên trong suối, bơi đến sông lớn trong veo cũng không còn tự đắc như trước.”

Tùng Tâm nói: “Vậy cá quay về suối thì tốt rồi.”

Gia Mộc nói: “Cá không biết đường về.”

Tùng Tâm nhẹ nhàng nhíu mày, còn Gia Mộc cười càng tươi hơn.

Lúc này, Gia Mộc đang ở bếp nấu nước đường trứng cho Tùng Tâm, còn Tùng Tâm ngồi cùng ba mẹ Gia Mộc xem TV, giống như hồi nhỏ, chỉ thiếu mỗi chiếc ghế mây dài để nằm duỗi chân.

Ba mẹ Gia Mộc nói muốn ngủ sớm, cười ha hả rồi đi vào phòng trước.

Gia Mộc nấu xong nước đường trứng, để nguội và đặt thìa trước mặt cô.

Tùng Tâm hỏi: “Có phải xem mắt thất bại?”

Gia Mộc nói: “Không đi xem mắt.”

Tùng Tâm nói: “Vậy sao cậu lại đến thành phố? Người ở đồn viên nói cậu được mai mối.”

Gia Mộc ngồi bên cạnh cô hiểu ra: “Vậy nên nửa tháng nay cậu mới không liên lạc với tôi?”

Tùng Tâm một bên ăn nước đường trứng một bên nói: “Có lần khi còn nhỏ, mình đặc biệt muốn ôm gối muốn dọn đến nhà cậu ở, nhưng mẹ Tú Tú ngăn lại, nói đợi lớn lên mới được.”

Gia Mộc: “Tôi đến thành phố để thăm hỏi tiền bối trong hiệp hội thư pháp.”

Tùng Tâm nói: “Vậy bây giờ tôi có thể mang gối qua đây không?”

Gia Mộc không biết trả lời sao, chỉ nói cô ngốc.

Tùng Tâm thỉnh thoảng nhớ lại hồi nhỏ, khi leo lên sườn núi với Gia Mộc, hái những cành cây kim ngân và ngồi dưới gốc cây nhìn xuống sân dưới chân núi.

Tùng Tâm chỉ vào một căn nhà tứ hợp viện: “Nơi đó trồng nho cùng lựu.”

Gia Mộc đáp: “Đúng vậy.”

Tùng Tâm nói: “Chúng ta đi mua đi.”

Gia Mộc nói: “Không được.”

Tùng Tâm không nghe, kéo Gia Mộc xuống núi, đến trước cửa sân đó, gặp một cặp vợ chồng già nghiêm túc, đang dùng khuôn gỗ khắc hoa văn kỳ lạ, nhúng vào nước tím rồi in lên giấy vàng.

Gia Mộc dù nói không được nhưng vẫn đi cùng Tùng Tâm.

Tùng Tâm nhìn và hỏi ông cụ: “Đây là gì?”

Ông cụ nói: “Giấy tiền vàng mã.”

Tùng Tâm hỏi Gia Mộc: “Giấy tiền vàng mã là gì?”

Gia Mộc nói: “Dùng để đốt cho người đã qua đời.”

Tùng Tâm ồ một tiếng và nói muốn mua lựu.

Bà cụ hiểu ý, vào nhà mang ra quả lựu để Tùng Tâm và Gia Mộc chọn.

Tùng Tâm chọn một quả, Gia Mộc đưa tiền bà cụ nhận lấy.

Trên đường về, Tùng Tâm nói: “Sân lớn thật đẹp, cửa sổ màu xanh lam còn có giàn nho, cây đào, cây lựu, cây quýt…”

Gia Mộc gật đầu, Tùng Tâm lại đòi Gia Mộc cõng, Gia Mộc ngồi xổm xuống cõng cô, hai đứa trẻ đi tắt qua cánh đồng, Gia Mộc trượt chân, cả hai cùng rơi xuống ruộng lúa, đầu toàn rong rêu xanh.

Tùng Tâm cười vớt quả lựu, Gia Mộc bỗng nói: “Lần sau không được đi nhà ông cụ Lan nữa.”

Tùng Tâm hỏi: “Ông cụ Lan là ai?”

Gia Mộc: “Là người bán lựu cho chúng ta.”

Tùng Tâm lại hỏi: “Tại sao không được đi? Ngôi nhà đó xinh đẹp thế mà.”

Gia Mộc: “Con trai ông Lan giết người trong thành phố, sau đó cũng chết rồi.”

Tùng Tâm ồ một tiếng hỏi: “Tại sao giết người?”

Gia Mộc kéo cô lên bờ: “Bị quỷ ám.”

Tùng Tâm không hiểu, theo Gia Mộc về nhà tắm rửa và thay quần áo. Gia Mộc giặt đồ cho cô, phơi khô dưới nắng, Tùng Tâm lại thay đồ lần nữa trước khi trở về.

Vài ngày sau đó, Tùng Tâm vẫn còn nghi ngờ, ngồi cùng Gia Mộc bên suối dưới rừng trúc phát ngốc.

Tùng Tâm hỏi: “Làm sao biết ai bị quỷ ám? Nếu người đó muốn giết người thì sao?”

Gia Mộc nói: “Nhìn vào mắt, như chó muốn cắn người, ánh mắt không sáng rõ.”

Tùng Tâm lắc đầu: “Vẫn khó nhận ra.”

Gia Mộc nói: “Vậy cậu phải theo sát tôi, không được chạy lung tung.”

Tùng Tâm liền đồng ý.

Gia Mộc nói: “Đừng ngồi đây để muỗi đốt.”

Tùng Tâm vỗ nhẹ cánh tay trắng mịn của mình: “Muỗi có phải đang ăn cơm không?”

Gia Mộc không nhịn được cười, về nhà lấy thuốc bôi cho cô.

Hiện tại, đêm hè vừa có mưa, Tùng Tâm ăn xong nước đường trứng, nhìn đồng hồ thấy đã muộn, Gia Mộc bung dù đưa cô về. Hai người đi đường tắt, ngang qua nhà ông cụ Lan, người đã chết nhà đã hủy, chẳng còn gì cả.

Tùng Tâm dừng lại và hỏi Gia Mộc: “Thật sự có ông cụ Lan sao?”

Gia Mộc biết cô còn nhớ rõ, đáp: “Có.”

Tùng Tâm hỏi: “Nếu mình cũng bị quỷ ám đi hại người thì sao?”

Gia Mộc đáp: “Không đâu, mắt cậu luôn rất thuần khiết.”

Tùng Tâm quay lại nhìn đôi mắt trong trẻo hơn nước suối của Gia, cô nghĩ vì vậy cậu ấy không nhìn đến cô.

Tùng Tâm nói: “Mưa nhỏ thôi, mình tự về được, vài ngày nữa sẽ tìm cậu đi rút quẻ ở miếu.”

Cô không để Gia Mộc tiễn, đội mưa chạy về.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play