"Khoan đã!" Hạ Tập vội vàng chạy ra từ phòng, tay cầm một bộ khăn quàng cổ và găng tay.
Thiệu Lân nhận được tin tức nên đi quá gấp, chỉ khoác một chiếc áo ngoài, không mang theo gì cả.
Hạ Tập nắm lấy cậu, quàng khăn cho Thiệu Lân. Anh tiện tay chạm vào tay Thiệu Lân, nhíu mày: "Lạnh thế này mà cũng không đeo găng tay."
Thiệu Lân vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ về chuyện của Thiệu Viễn, sắc mặt hơi tái nhợt. Cậu lặp lại khẽ: "Tôi không hề gọi Thiệu Viễn, tại sao em ấy lại nói là tôi gọi em ấy ra ngoài?"
Nếu chỉ là trẻ con ham chơi, bịa ra lý do thì còn đỡ, nhưng nếu Thiệu Viễn thực sự nghĩ rằng anh trai gọi mình ra ngoài, thì vấn đề sẽ lớn hơn. Tuy nhiên, Thiệu Lân lại khó có thể tưởng tượng - trừ khi có một người giống hệt mình đột nhiên xuất hiện ở trường, Thiệu Viễn đâu phải ngốc, sao có thể đi theo người đó mà không do dự?
Thiệu Lân lại nghĩ đến việc mấy ngày trước cậu còn hứa với Thiệu Hải Phong rằng mình nhất định sẽ trông chừng em trai, liền cảm thấy chóng mặt và ngạt thở. Đã 10 giờ tối rồi, bên ngoài nhiệt độ gần âm 10 độ, rốt cuộc Thiệu Viễn có thể chạy đi đâu được?!
"Tôi đi cùng cậu." Hạ Tập bóp nhẹ đầu ngón tay cậu: "Cậu đừng tự dọa mình, đừng vội, được không?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play