"Nhiều loại mèo giống có dạ dày yếu, trong khi mèo hoang có thể ăn hầu hết mọi thứ. Khi gặp mèo giống bị bỏ rơi, tất nhiên tôi phải cho chúng ăn riêng!" Cô gái trẻ tức giận nhảy dựng lên: "Ông chỉ muốn hại mèo của tôi!"
"Có bao nhiêu người đang đói mà cô không quan tâm. Con trai tôi ở quê, hồi nhỏ cả nửa năm không có miếng thịt nào để ăn, suy dinh dưỡng phải nhập viện. Còn cô? Ngày nào cũng cho súc vật ăn hải sản nhập khẩu, tôi thấy mà không tức sao? Hả? Nhưng tôi đã nói rồi, tôi hại mèo của cô làm gì? Giết để ăn thì tôi còn cân nhắc!"
"Tiền tôi tự kiếm, mắc mớ gì đến ông!" Cô gái giận dữ quay đi: "Thưa cảnh sát, anh nghe xem, người này còn muốn ăn thịt mèo! Mèo đáng yêu như vậy, có khác gì ăn thịt người đâu? Lão già này ăn nói bậy bạ, tức chết mất!"
Thấy cuộc thẩm vấn sắp biến thành cuộc đấu tranh giai cấp, Hạ Tập vội vàng bước tới can ngăn: "Thôi được rồi, được rồi, bọn cô lạc đề rồi! Chúng tôi chỉ đơn giản hỏi thăm về manh mối liên quan đến con mèo chết thôi. Mọi người nghĩ ra điều gì liên quan đến con mèo chết, cứ nói ra..."
Trời đã hoàn toàn tối, khi ba người mệt mỏi trở về xe, vẫn chưa có manh mối gì về kẻ giết mèo trong khu phố.
Hạ Tập hỏi: "Cậu thấy sao?"
"Tôi nghĩ cả hai người họ đều không phải hung thủ." Thiệu Lân lắc đầu: "Người công nhân vệ sinh không nói dối. Ông ta quả thật có động cơ giết mèo, nhưng qua lời nói, có thể cảm nhận được ông ta chỉ nhắm vào những con mèo giống 'ăn ngon hơn người'. Nhưng những con mèo chết trong khu phố lại đều là mèo hoang bình thường nhất."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play