Còng kim loại vẫn áp vào cằm Thiệu Lân, cậu nhìn thẳng vào Hạ Tập, không hề né tránh: "Anh biết đó không phải sự thật. Tôi chỉ đang cố kéo dài thời gian với cô ta thôi."
"Tôi phải khiến cô ta nghĩ, việc tôi còn sống sẽ khiến cô ta thỏa mãn hơn là tôi chết. Xét cho cùng, cô ta chỉ muốn vạch trần tôi, phá vỡ cuộc sống mới của tôi, vì vậy, việc tôi tự thú trước công chúng sẽ thú vị hơn nhiều so với việc chết đuối, đúng không?"
Thiệu Lân dừng lại một chút, giọng nhuốm chút mệt mỏi: "Khi một tai họa không đáng có xảy ra, người ta thường bản năng tìm một người chịu trách nhiệm. Giống như chỉ cần có người đó gánh tội, mọi thứ sẽ có lời giải thích. Càng căm ghét tôi, Quý Đồng càng không muốn tôi chết dễ dàng."
"Tôi không làm những điều trong bản ghi âm đó. Nếu tôi thực sự sợ chết đến vậy, ngay từ đầu tôi đã không lên thuyền một mình."
Hạ Tập không đáp lời, chỉ nhìn xuống cậu. Đôi mắt Thiệu Lân nhạt hơn người bình thường, màu hổ phách, khiến Hạ Tập chợt nhớ đến những đốm sáng trong veo đung đưa dưới đáy suối. Sống mũi cậu thẳng tắp, môi mím chặt, khi không cười trông lạnh lùng và xa cách.
Hạ Tập dùng đầu còng nhẹ nhàng lướt qua đường môi Thiệu Lân, nửa cười nửa không: "...Cái miệng này, quả thật rất giỏi nói dối nhỉ."
Thiệu Lân nghiêng đầu, tránh khỏi kim loại lạnh lẽo trên môi: "Quá khen."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play