The dream: Mộng mị kì quái

Chương 1: Thế giới 1: Tấm Cám?


2 tháng


Ưm … gì vậy … có tiếng người?

Tôi nặng nhọc mở mắt ra, đập vào mắt tôi là bầu trời xanh trong tuyệt đẹp, mây trắng trôi lững lờ, những tia nắng chiếu rọi, đậu trên người tôi, thật ấm áp và thoải mái, tựa như đang rơi vào một cái ôm nhẹ nhàng, mê đắm. 

Đáng lẽ cảnh sắc tuyệt diệu ấy sẽ khiến cho tôi mê đắm mà quên mất thời gian và không gian như mọi khi. Nhưng đấy là nếu không có những tiếng léo nhéo không ngừng, tôi bắt đầu bực dọc. 

Tôi đi tìm nguồn âm thanh ở xung quanh, tôi muốn quay đầu đi tìm nhưng tôi nhanh chóng nhận ra một điều đáng sợ. Tôi không thể xoay cổ, thậm chí là không thể nhúc nhích tay chân dù chỉ là một chút.

Hoảng loạn và lo sợ, tôi muốn co người lại để bảo vệ bản thân, hét lên cầu cứu nhưng sự thật thì đến cả nói tôi cũng không làm được. 

Cảm giác bị khống chế rõ rệt khiến tôi khó thở, cảm giác như mồ hôi đang chảy dọc sống lưng, tim tôi gia tốc, đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài. Tôi khủng hoảng nhắm chặt hai mắt, thứ duy nhất còn cử động được của tôi, cố thả lỏng suy nghĩ, điều hòa nhịp thở của bản thân, tự an ủi rằng thở chậm chút rồi thử lại vài lần nữa sẽ nói được thôi, có lẽ mình ngủ lâu quá dưới điều hòa bị đau họng khan tiếng thôi. Dù tôi hiểu rõ rằng điều kì quái này không thể do điều hòa ….

Trong lúc dần thả lỏng tâm trí, tôi từ từ mở mắt lại nhìn bầu trời xa xăm kia, kiếm tìm một sự an ủi. 

Một tia suy nghĩ mỏng manh lóe lên trong đầu tôi: “Có phải bầu trời tôi đang nhìn thấy có hơi gần tôi rồi không … Tưởng tượng à?”.

Tôi chắc chắn với chiều cao của bản thân, bầu trời chưa bao giờ gần đến thế, vậy có khi nào tôi đang đứng trên một toà nhà cao tầng? Tê liệt và đứng trên toà nhà cao tầng … không dám nghĩ tiếp chuyện gì sẽ xảy ra nếu vô ý cử động!

Sau vài phút đấu tranh, tự dằn vặt bản thân và cố gắng thoát khỏi sự kìm hãm, cổ tôi có thể cử động chút chút, không thể quay ngang nhưng ít nhất có thể cúi. Lúc này tôi chợt để ý, kể từ lúc tôi suy nghĩ, âm thanh kia đã biến mất.

Khá là tệ rồi đây, tiếng người xung quanh đã biến mất vậy nếu chút nữa tôi nói được và muốn kêu cứu thì có ai nghe được không? Thất vọng, tôi cúi đầu nhìn xuống. Đúng là đứng ở một tòa nhà cao tầng thật rồi, mà còn là một toà nhà cao ít nhất 3 tầng. Lẩm nhẩm tính toán một chút xem nếu cơ thể cử động được tôi có nên nhảy xuống chăng? Rất nhanh cơ thể tự bác bỏ tôi, đùa sao, đó là gần 10m đấy, ngã xuống không chết cũng bị thương nặng.

Đành phải chờ người đến cứu thôi, hy vọng mấy người vừa rồi nhanh chóng quay lại. Tôi tập cử động cơ thể, cúi lên cúi xuống nhìn ngắm khung cảnh, phía trên là bầu trời, phía dưới là một vườn hoa, tôi nghĩ như vậy bởi cỏ ở dưới kia trông có vẻ đã được chăm sóc thật kĩ lưỡng, xanh mơm mởn. Tôi còn cảm nhận được có hương hoa phảng phất trong không khí xung quanh. Để ý chút nữa tôi lại thấy trên đất có một rễ cây trồi lên mặt đất, khá to, có lè là rễ của mấy cây ở xung quanh kéo dài đến tận đây, tiếc là mắt tôi chỉ có thể nhìn lên và xuống không thể chiêm ngưỡng cổ thụ nào có rễ to đến vậy.

Tầm 15 phút trôi qua, tôi vẫn chưa cử động thêm bộ phận nào nhưng may sao, tôi nghe thấy có tiếng người đang đến!

Còn tiếp

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play