Tôi Thích Cậu

Học kì mới


2 tháng


      Trường cấp 3 XXX là một ngôi trường công nổi lên nhờ các vụ bạo lực học đường.Ở đây,học sinh được chia thành 2 khu riêng biệt.Khu 1 được coi là khu cao cấp dành cho các học sinh giàu có và khu số 2 là khu dành cho các học sinh nghèo.Không chỉ vậy,mỗi học sinh còn phải đeo trên mình một chiếc phù hiệu có ghi số thứ tự.Số thứ tự càng nhỏ càng cho thấy cấp bậc của người đó trong trường càng lớn nên trường học thường xuyên có tình trạng lạm dụng giai cấp để bắt nạt những người yếu thế hơn và Ý Hiên - người có cấp bậc đứng nhất khu số 2 thường xuyên là tâm điểm bắt nạt của bọn hs khu số 1

     “ RẦM! ” Trong nhà kho tối om không có lấy một chút ánh sáng , Ý Hiên ngồi dựa vào bức tường đối diện với cánh cửa sắt đang được khóa chặt , cả người đầy vết thương . Bên ngoài là tiếng cười đùa của bọn bắt nạt : “ Hah,Nghĩ sao mà thằng như nó lại học chung trường với tụi mình vậy , cái thứ bẩn thỉu,nhìn bẩn cả mắt” 1 thằng trong đám đó lên tiếng , sau đó cả đám cười ầm lên . 1 thằng khác trong đám đó nhìn qua chiếc cửa sổ nhỏ của nhà kho , tỏ vẻ vô tội mà hỏi : “ Cơ mà để nó trong đây luôn cũng không phải cách hay nhỉ , hay là…” đoạn nói tới đây , nó dừng một chốc rồi nở một nụ cười khiến ai nhìn vào cũng thấy kinh tởm rồi nói : “ Mày dập đầu cầu xin tụi tao tha thứ cho mày đi . Mà phải thành tâm đó , để tụi tao còn xem xét cho mày rời khỏi đây . " Bọn nó như được mùa mà cười ầm lên lần nữa khiến cho không gian yên tĩnh bị bọn nó phá tan . Một lúc sau , thấy cậu vẫn im lặng không nói gì , bọn chúng tặc lưỡi rồi chán nản bỏ đi . Ngay sau đó , Ý Hiên cảm thấy cơ thể mình không còn chút sức lực nào , mắt cậu nhòe đi , ý thức dần trở nên mơ hồ . 

       Khi tỉnh dậy , Ý Hiên thấy mình đang nằm trong phòng bệnh của bệnh viện A , xung quanh cậu không một bóng người . “ Cạch! ” Đúng lúc đó , cánh cửa phòng bệnh được bật mở , chị cậu bước vào với vẻ mặt mệt mỏi . Nhưng khi nhìn thấy cậu đang ngồi trên giường bệnh nhìn mình , chị cậu chỉ nở một nụ cười trấn an tinh thần của cậu rồi sau đó bước nhanh về phía chiếc ghế cạnh giường bệnh . Chị cậu ngồi xuống , nhìn cậu một lúc rồi bảo:" Chị vừa được nhận vào làm ở một công ty nhỏ. “ Nghe vậy , Ý Hiên nắm lấy tay chị mình , nở một nụ cười tươi rói:” Vậy thì tốt quá rồi ,chúc mừng chị ! “ Chị cậu chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng đặt tay cậu xuống lại giường , sau đó vỗ vỗ mấy cái rồi nói:” Nghe này Ý Hiên , công ty đó ở thành phố A , mặc dù không xa mấy nhưng đi lại thực sự rất bất tiện . Chị định…sẽ chuyển qua đó ở , hay là em đi cùng chị nhé! “ Đoạn nói tới đây , giọng chị cậu có phần gấp gáp hơn bình thường:” Chị hứa đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta chuyển nhà nên là…em đi cùng chị nhé . Được không? "

       “ Thế chị nói em nghe đi , đây là lần thứ mấy chị hứa như vậy rồi ? ” Ý Hiên nở một nụ cười lạnh rồi gạt phắt tay chị mình ra . Chị cậu thoáng ngây ra trong chốc lát rồi vội giải vây cho mình trong tình huống này:" Chuyện đó là tại vì chị thấy nơi đó không thích hợp với chúng ta…"

         “ Và lần nào em cũng bảo là sẽ chẳng có nơi nào phù hợp với chúng ta đâu.” Ý Hiên cắt ngang lời chị mình . Trong lời nói của cậu không chứa đựng bất cứ tâm sự nào những trong lòng cậu lại hiểu rất rõ về điều đó . Rằng sẽ chẳng có nơi nào dành cho cậu và chị cậu nữa . À không , có lẽ ngay từ lúc đầu , khi cậu và chị cậu bước chân vào thế giới này đã không có bất cứ nơi nào thực sự dành cho hai người . 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play