Chỉ còn lại Hứa Dư Dung trong gương vẫn duy trì tư thế duỗi tay từ gương ra ngoài, trong tay còn đang nắm khăn.
Sau khi lao ra khỏi phòng, Lâm Tây nói với Hứa Dư Dung: “Con quỷ trong gương kia chỉ có thể ở trong gương. Nếu không ai soi gương chải tóc thì nó sẽ không xuất hiện được. Giao khăn tay cho nó, chắc nó sẽ không có cơ hội truyền khăn tay cho người khác nữa.”
"..." Trong nháy mắt đó, tâm trạng Hứa Dư Dung không nói nổi. Từ lúc chào đời tới giờ, lần đầu tiên cô sinh lòng đồng cảm với quỷ.
Lâm Tây kéo tay Hứa Dư Dung đi lên lầu. Hứa Dư Dung hỏi: “Đi đâu thế?”
"Dẫn cô về quay một trò chơi mới." Lâm Tây nói.
Hứa Dư Dung ngẩn ra. Trò chơi truyền khăn của cô còn chưa chấm dứt mà... À, bản thân Lâm Tây cũng có trò chơi chưa chấm dứt, không ảnh hưởng gì tới việc cô lượn khắp nơi.
Ngẫm lại Lâm Tây, giờ phút này Hứa Dư Dung cảm thấy không sợ cho bản thân nữa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT