Cô cảm thấy mình ngớ ngẩn thật, vừa rồi lại rối rắm lâu như thế.
Cuối cùng mình sợ gì chứ? Mình có đồng đội cơ mà.
Lâm Tây nhìn thoáng qua đồng hồ trên điện thoại di động, nói: “Cũng không biết vừa rồi đã qua bao lâu rồi. Cô đưa tôi trước đi.”
Hứa Dư Dung nghe vậy bèn đưa khăn trong tay cho Lâm Tây. Lâm Tây cầm khăn, bắt đầu đi ra ngoài.
"Cô đi đâu thế?" Hứa Dư Dung vội vàng đuổi theo, nói: “Chờ tôi một chút. Trong năm phút cô phải đưa khăn lại cho tôi.”
Lâm Tây đi tới cửa, nói vẻ hơi bất đắc dĩ: “Cô định nghe lời Phong tỷ, hai người chúng ta chơi truyền khăn đấy à?”
Hứa Dư Dung hơi sửng sốt. Chẳng lẽ không nên nghe lời Phong tỷ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play