"Cô thì sao? Hầu như cô cũng chưa làm gì cả mà lại đạt được điểm tuyệt đối." Phóng viên hỏi Hứa Dư Dung. “Cô có gì muốn nói không?”
Hứa Dư Dung hồi hộp tới mức đầu óc trống rỗng. Nhưng hiển nhiên mạch não của cô vẫn rất bình thường, cho dù dưới tình huống đầu óc trống trơn cũng không nói những lời quỷ dị. Cô lắp bắp nói: “Tôi... Thật sự cảm thấy may mắn. Tôi cảm thấy chuyện may mắn nhất đời này của tôi là gặp các cô ấy...”
Khán giả đang xem TV đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. May quá, còn may là trong phòng giam của các cô còn có một người bình thường.
Kết thúc phát biểu cảm tưởng, rốt cục người dẫn chương trình cũng bắt đầu công việc. Hai người dẫn chương trình giơ cao tấm biển trong tay lên, tiến tới trước mặt Lâm Tây, nói: “Chúc mừng cô trở thành người đầu tiên trong lịch sử đạt được điểm tối đa tại hội diễn văn nghệ. Đây là phần thưởng do ngục giam tài trợ dành cho cô. Thẻ cào của ngục giam, cào ra cô có khả năng đạt được giải thưởng lớn đó.”
Lâm Tây lắc đầu. Lúc này cô đã hơi khôi phục được ít nhiều, cuối cùng thấy rõ dáng vẻ của tấm bảng kia rồi. Không ngờ nó lại là một thẻ cào khổng lồ.
Lâm Tây thích nhất là thẻ cào. Hồi còn bé, cô có mua mỳ ăn cũng đều phải chọn mua những loại có thẻ cào.
Nghe vậy, cô ngẩng đầu hỏi: “Cào luôn ở chỗ này sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play