Mặt Hạng Diệu méo xệch, ngón chân không tự chủ được mà bấu chặt xuống đất. Trời ạ, bao giờ cái tật xấu hổ thay người khác của anh mới khỏi đây?
Bạn cùng phòng Trương Bưu hỏi: “Anh Bưu, các cô ấy đang làm gì thế?”
Tâm tình Trương Bưu phức tạp, nhưng khó mà nói là bốn người bọn họ đang phát bệnh thần kinh. Dù sao hắn cũng coi bọn họ là bạn. Mà nói xấu sau lưng bạn cũng không ổn lắm.
Vì vậy, hắn chỉ có thể nói vẻ cao thâm khó lường: “Đừng nói nữa. Xem tiếp đi.”
Phòng giam của Hồng Tĩnh cũng rơi vào yên tĩnh. Cuối cùng đội trưởng đánh tan trầm mặc. Cô hỏi Hồng Tĩnh: “Cô là từng bạn cùng phòng của bọn họ. Cô có biết cuối cùng bọn họ đang làm gì không?”
Trong lòng Hồng Tĩnh nói, cô hỏi tôi thì tôi biết đi hỏi ai đây? Tôi mới chỉ là bạn cùng phòng với bọn họ có vài chục phút, hỏi tôi câu hỏi như thế có phải là rất làm khó tôi không?
Tuy nhiên tâm tình cô cũng vui hơn một chút. Bởi đột nhiên cô cảm thấy, không thể làm bạn cùng phòng với Lâm Tây cũng không phải điều khiến người ta tiếc nuối như vậy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play