"Em là nhân vật phong vân trong ngục giam. Tất cả mọi người đều biết dáng vẻ em thế nào." Giang Nhược Phong nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Tây, vẻ nghiêm túc. “Nếu em bị người ta nhận ra, rất có khả năng sẽ trở thành đối tượng được mọi người chăm sóc đặc biệt.”
Lâm Tây: "..." Đây là nỗi đau khổ khi trở thành ngôi sao sao?
"Thế thì dễ xử lý." Hứa Dư Dung cảm thấy việc này không khó. “Chúng ta chỉ cần che kín mặt đi là được đúng không?”
Ba ngày kế tiếp, ba người trong phòng giam cố gắng rèn luyện, cố gắng ngủ, tranh thủ để tinh thần và thể chất tiến vào trạng thái tốt nhất trong khi vào phó bản sân chơi.
Vào buổi tối trước khi tiến vào phó bản, Hạng Diệu liền gọi điện thoại cho Lâm Tây: “Tôi đã gửi lời mời cho các cô rồi. Các cô mở bảng điều khiển ra đồng ý là được.”
"Tốt." Lâm Tây nói xong bèn mở bảng điều khiển của mình ra.
Hạng Diệu lại nói: “Sau khi tiến vào phó bản phải nhớ kỹ, người cười trước tiên chưa chắc đã thắng. Người cười cuối cùng mới là người thắng.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT