"Xã trưởng Cố, đây món ăn rất có tiếng ở chỗ chúng tôi, nhộng tằm xào! Chính là tiền thân của bướm thiêu thân, cũng gọi ong nhỏ, tằm nhả tơ sau thì như thế này, nếu ngài không thích..."
Đội trưởng Trình còn chưa nói xong, Cố Tư đã gắp nửa con nhộng ăn một miếng, mùi vị... quả thật có hơi đặc biệt, có một mùi dầu chiên nồng nặc, thịt hơi mềm mại thơm béo, có chút mùi thịt gà.
Đội trưởng Trình biết rất nhiều người ở phía Nam không quen ăn nhộng tằm, đặc biệt là người như xã trưởng Cố nhìn mặt đã thấy lịch sự có thể diện, tỷ lệ rất lớn chưa từng ăn qua, không chừng còn bài xích ăn loại "sâu" này, cảm thấy ăn sâu sẽ buồn nôn muốn ói.
Ông ấy nhìn xã trưởng Cố ăn thêm một cái, sau đó ăn thêm một con...
Ông ấy còn chỉ ra rằng xã trưởng Cố không thích ăn, tự mình mang về nhắm rượu ăn!
Cố Tư ăn liên tiếp vài con, sau đó gật đầu, khen ngợi: "Quả thật không tệ."
Đội trưởng Trình: "..." Nhìn anh mày rậm mắt to mày kiếm mắt sáng, sao anh không giống người khác chứ? Sao anh như vậy?
"Còn việc gì không?" Cố Tư thấy ông ấy vẫn chưa đi, khó hiểu nhìn ông ấy một cái.
Đội trưởng Trình: "..." Con nhộng anh ăn hết đi! Anh có còn là người miền Nam hay không!
"Xã trưởng Cố, tôi còn chưa ăn cơm? Có thể..." Đội trưởng Trình vứt mặt mũi muốn ăn ké xíu.
Cố Tư ấn nút điện thoại: "Trợ lý Lý, qua đây, dẫn đội trưởng Trình đến căn tin ăn cơm."
Đội trưởng Trình: "..."
Trợ lý Lý đi vào, khó hiểu nhìn thoáng qua đội trưởng Trình: "Đội trưởng Trình, vừa lúc tôi vẫn chưa ăn cơm, chúng ta đi ăn chung?"
Đội trưởng Trình nhìn thoáng qua nhộng tằm được dùng nhiều dầu mỡ chiên qua, cuối cùng u oán nhìn xã trưởng Cố, thật sự không biết quan tâm người, ông ấy vất vả chịu thương đưa tới, cũng không nói cho ông ấy ăn một con rưỡi.
Lúc phòng làm việc chỉ còn lại một mình Cố Tư, anh bấm số điện thoại của đại đội Hồng Ngưu.
Kế toán Dương gọi Đồng Dao đi nghe điện thoại.
Đồng Dao còn hơi ngạc nhiên, ai sẽ gọi điện thoại tìm cô?
Cô nghĩ đến người nhà họ Đồng ở kinh đô, nhưng không ngờ trong điện thoại nghe được giọng Cố Tư.
Ánh mặt trời sau giờ ngọ từ ngoài cửa sổ cố gắng lẻn vào phòng, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt của Đồng Dao, vùi đầu vào mắt cô, lộ ra một chút ánh sáng rực rỡ.
"Chú Cố? nhộng tằm xào có ngon không?"
Giọng nói trong loa có hơi khác, nhưng Cố Tư vẫn nghe ra một chút hả hê khi người gặp họa.
Trong mắt Cố Tư xẹt qua một nụ cười bất lực: "Ăn ngon."
Đồng Dao không tin, cô không tưởng tượng ra Cố Tư sẽ ăn món đó, mặc dù nói nhộng tằm đúng là một loại thực phẩm vô cùng dinh dưỡng, nhưng đối với những người phương Nam như bọn họ mà nói, nhận thức của phần lớn mọi người chính là sâu không thể ăn.
"Cháu ăn chưa?" Cố Tư tháo kính mắt xuống, lộ ra một đôi mắt đẹp đào hoa, kính mắt đã che lấp phần nào sự lấp lánh trong đôi mắt đào hoa, một khi gỡ xuống, khóe mắt đuôi lông mày chỗ nọ có vẻ đẹp sắc sảo hơn người được miêu tả sinh động, không thể che lấp.
Ánh mắt Đồng Dao lóe lên, giọng điệu lắc léo: "Nhộng tằm không có nhiều, nhưng làm rất tốn dầu, sao bản thân nỡ ăn?"
Cố Tư cười cười, giọng nói trầm thấp, giống như ở bên tai cô, dư âm xa xăm, lay động lòng người.
Đồng Dao bỗng mặt đỏ tới mang tai, trong lòng trào ra một ý xấu hổ bản thân không biết từ đâu đến: "Chúng ta sắp bắt đầu thu hoạch lúa mạch, bắt đầu từ ngày mai cháu tạm thời không có thời gian nấu cơm cho chú!"
"Được." Giọng Cố Tư vẫn hàm chứa ý cười.
"Nếu chú thích ăn nhộng tằm, chờ sau khi thu hoạch lúa mì, để cháu coi có làm được hay không, cháu nghe bọn họ nói thứ này rất bổ, protein cao, ăn vào tốt cho thân thể."
Ý cười của Cố Tư càng sâu, đầu ngón tay còn bóp một cái bánh bao dưa chua: "Bánh bao dưa chua tôi cũng thích ăn."
"Vậy lần sau làm nhiều cho chú! Chú Cố, trưa nay chú có đến căn tin ăn thêm chút đồ ăn chính không?" Đồng Dao hỏi đến.
Cố Tư nói không có...
Hai người bất giác đã nói chuyện hơn mười phút, Cố Tư bên này vừa nói chuyện với cô, vừa ăn xong cơm trưa.
Lúc Đồng Dao cúp điện thoại, còn đồng ý với anh sau khi thu hoạch lúa mạch sẽ làm thịt kho tàu cho anh, phiếu thịt đều để dành cho anh.
Cố Tư nghe Đồng Dao giữ phiếu thịt cho anh, màu mực trong con ngươi mềm mại như nước.
Cần cô ăn mặc tiết kiệm làm thịt kho tàu cho anh sao?
Cố Tư mở ngăn kéo, lấy mấy tờ phiếu thịt và phiếu gạo còn lại ra, quay đầu bảo đội trưởng Trình mang qua cho Đồng Dao.
Bỗng nhiên, Cố Tư nhớ ra, mục đích anh gọi điện thoại muốn nói cho Đồng Dao biết chuyện Khổng Thanh Tuyết xuống nông thôn, nhưng... trong điện thoại nói chuyện với cô gái nhỏ cả buổi, đều là đồ ăn đồ uống...
Cố Tư xoa mi tâm, gần đây có lẽ hơi bận nên hồ đồ, đầu óc không đủ dùng.
Đội trưởng Trình cơm nước xong, chuẩn bị trở về thì bị xã trưởng Cố gọi qua.
Ngoại trừ phiếu thịt và phiếu gạo ra Cố Tư còn cho một tấm đại đoàn kết.
"Lúc thu hoạch lúa mạch thì bảo cô nhóc ăn ngon chút, ăn nhiều hơn, nếu không việc đồng áng không làm được, cô nhóc tuổi còn nhỏ, không có kinh nghiệm, đội trưởng Trình giúp tôi chăm sóc nhiều chút."
Thu hoạch lúa mạch là chuyện lớn, bất luận kẻ nào vào lúc này không được xin nghỉ, đều phải xuống ruộng thu hoạch lúa mạch.
Trong lòng đội trưởng Trình thở phào nhẹ nhõm, nếu xã trưởng Cố bảo ông ấy chiếu cố Đồng Dao, không cho Đồng Dao làm việc lúc thu hoạch lúa mạch, ông ấy thật sự khó làm.
Thu hoạch lúa mạch bắt đầu, sức lao động cả thôn từ tờ mờ sáng đều phải ra ruộng lớn thu hoạch lúa mạch.
Đàn ông phụ trách cắt lúa mạch, chính là dùng lưỡi liềm dài cắt từng mảnh lúa mạch xuống.
Phụ nữ phụ trách bó lúa mạch, rồi đàn ông bó lúa mạch thành từng đống lúa mạch.
Trước đây Khổng Thanh Tuyết thăm người thân, nên cô ta không cần làm việc.
Nhưng hiện tại Khổng Thanh Tuyết là thanh niên trí thức, cô ta phải làm việc.
Liếc mắt nhìn ruộng lúa mạch màu vàng kim không thấy điểm cuối, Khổng Thanh Tuyết nhìn đến da đầu tê dại.
Không riêng gì cô ta nhìn da đầu tê dại, Đồng Xuân Thụ và Cố Kim Việt chưa từng thu hoạch lúa mạch không khá hơn chút nào.
Sắc mặt Cố Kim Việt như đóng băng, ngay cả lưỡi liềm dài anh ta cũng không biết dùng, làm sao cắt lúa mạch?
Đồng Xuân Thụ đã tưởng tượng được kế tiếp sẽ mệt mỏi đến cỡ nào, trên mặt nhăn đến mức có thể vắt ra nước đắng.
Sắc mặt Khổng Thanh Tuyết trắng bệch, vừa hoảng vừa sợ hãi: "Em không biết bó lúa mạch làm sao bây giờ?"
Dù sao Đồng Xuân Cảnh đã đến đây vài năm, có chút kinh nghiệm: "Đội trưởng Trình sẽ cho người hướng dẫn các em."
Cố Kim Việt nhìn một vòng xung quanh, thấy được Đồng Dao nơi Đồng Dao đứng cách đó không xa, dẫn dẫn theo Khổng Thanh Tuyết đi qua.
Đồng Dao không có kinh nghiệm, cô và Khổng Thanh Tuyết làm chung có thể giúp đỡ lẫn nhau.
"Dao Dao, trên mặt các cô đeo cái gì vậy vậy? Sao tôi không có?" Khổng Thanh Tuyết tủi thân tủi thân hỏi ra, cô ta ta phát hiện trên mặt Đồng Dao và Trình Tiểu Vũ các cô đều đội một cái khăn trùm đầu, che khuất hơn nửa khuôn mặt.
Chân mày Cố Kim Việt không tự chủ được cau lại, mấy cô gái đứng chung chỗ với Đồng Dao trên mặt đều đeo vải mỏng khăn quàng cổ che kín mặt mình.