Trong thân thể bọn họ đang chảy cùng một dòng máu, đánh gãy xương cốt còn dính gân!
Chỉ há mấy câu nói chấm dứt thì chấm dứt? Chuyện này không phải quá lố bịch sao?
Huống chi anh ta không giống Cố Kim Việt không làm Đồng Dao thất vọng... Đúng không?
Đồng Xuân Cảnh có hơi bối rối lắc đầu, không dám nhìn vào mắt Đồng Dao, xoay người bỏ chạy.
Quay về hội thanh niên trí thức, Đồng Xuân Cảnh nhịn không được tự nói với mình, anh ta và Cố Kim Việt không giống nhau!
Anh ta và Đồng Dao là anh em ruột, quậy hay hung cũng là người một nhà!
"Anh hai, anh đi làm gì vậy?" Đồng Xuân Thụ oán giận nói.
Đồng Xuân Cảnh nhìn thấy cậu ta đã nghĩ đến Đồng Dao mỗi ngày tăng ca chính là bởi vì cậu ta muốn xe đạp!
"Em muốn xe đạp thì không thể hỏi ba mẹ? Em nhất quyết phải hỏi Đồng Dao?"
Đồng Xuân Thụ bị hung dữ sững sờ, làm sao vậy?
"Anh đi tìm Đồng Dao? Chị ta nói bậy với anh à?"
Đồng Xuân Cảnh nhìn dáng vẻ tức giận của cậu ta, có hơi đau đầu: "Cô ấy là chị ba của em! Em nên gọi cô ấy là chị!"
Ánh mắt Đồng Xuân Thụ lóe lên: "Em đã quen kêu vậy rồi!"
Đồng Xuân Cảnh trừng mắt nhìn cậu ta: "Gọi quen cũng không được, lần sau để cho anh nghe được em gọi tên cô ấy, xem anh làm thế nào để trị em!"
Đồng Xuân Thụ cảm thấy không đúng: "Anh hai, tại sao anh giúp chị ta nói chuyện? Anh đã quên chị ta đối xử với anh như thế nào? Hay đối xử với chúng ta như thế nào?"
Đương nhiên Đồng Xuân Cảnh không quên, nhưng người trong nhà có đánh ác hơn nữa, đó cũng là người một nhà.
Khổng Thanh Tuyết ở chung với bất luận kẻ nào cũng được, nhưng không thể ở chung với Cố Kim Việt!
Càng không thể qua mặt Đồng Dao, ở chung với Cố Kim Việt!
Đồng Xuân Thụ thấy Khổng Thanh Tuyết đi tới, con ngươi xoay chuyển, cam đoan nói: "Anh thật sự coi chuyện của anh Cố và chị Thanh Tuyết là thật sao? Em đã hỏi rõ ràng, hai người bọn họ chắc chắn không có loại quan hệ đó."
Đồng Xuân Cảnh cau mày nói: "Nếu như bọn họ bình thường có biết chút ranh giới, duy trì khoảng cách nhất định, Đồng Dao cũng không nói hủy bỏ hôn sự thì hủy bỏ hôn sự, chuyện từ hôn, trách nhiệm thuộc về bọn họ!"
Trong lòng Đồng Xuân Thụ cười hì hì, trên mặt tỏ vẻ không thoải mái nói: "Anh hai, anh nói như vậy chị Thanh Tuyết sẽ đau lòng lắm."
Đồng Xuân Cảnh vừa quay đầu, đã thấy Khổng Thanh Tuyết tủi thân nhìn anh ta.
Đáy mắt Khổng Thanh Tuyết chứa hơi nước mờ mịt, ngực nghẹn đến hoảng hốt, thanh danh mấy năm nay vất vả chịu thương giữ gìn không giải thích được đã bị hủy, hiện tại ngay cả Đồng Xuân Cảnh cũng đang hoài nghi cô ta!
"Anh hai, em thật sự không có làm chuyện gì không xứng với Đồng Dao, chẳng lẽ anh vẫn chưa tin em?" Trong mắt Khổng Thanh Tuyết nước mắt trong suốt ướt đẫm.
Đồng Xuân Thụ vội vàng đi qua an ủi: "Chị Thanh Tuyết, em tin chị, em cũng tin tưởng anh Cố, giữa các chị nếu không trong sạch thì trên đời này sẽ không có người trong sạch!"
Đối với sự an ủi của Đồng Xuân Thụ, trong lòng Khổng Thanh Tuyết rất hưởng thụ, cô ta điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Đồng Xuân Cảnh, một vẻ bởi vì anh ta không tin, bị anh ta làm tổn thương oan ức.
Nhưng lần này Đồng Xuân Cảnh không đến an ủi cô ta như trước, tin tưởng cô ta: "Nếu em và Cố Kim Việt không có loại quan hệ đó, sau này hãy giữ khoảng cách đi!"
Khổng Thanh Tuyết chẳng những không nhận được lời xin lỗi và an ủi của Đồng Xuân Cảnh, ngược lại Đồng Xuân Cảnh còn bảo cô ta và Cố Kim Việt giữ khoảng cách?
"Nhưng... nhưng anh Cố nói hiện tại chúng ta có làm gì cũng không tin tưởng sự trong sạch giữa chúng ta, cho nên phải lấy độc trị độc, mới có thể làm cho Đồng Dao tin tưởng giữa chúng ta không có bất cứ chuyện gì." Khổng Thanh Tuyết u oán nói xong, trong lòng oán giận Đồng Xuân Cảnh, không phải anh ta đã nói vĩnh viễn tin tưởng cô ta sao? Nói đều là chó má sao?
Đồng Xuân Cảnh nhớ đến thái độ của Đồng Dao đối với Cố Kim Việt, nếu Cố Kim Việt còn tiếp tục như vậy, anh ta và Đồng Dao còn có thể ở bên nhau?
Cho dù Thanh Tuyết không có ý gì với Cố Kim Việt, nhưng đàn ông hiểu đàn ông hơn, Cố Kim Việt thật sự không có ý gì khác với Thanh Tuyết?
Cố Kim Việt thật sự thích hợp với Đồng Dao sao?
Đồng Xuân Cảnh bắt đầu hoài nghi.
Mặc kệ Khổng Thanh Tuyết không muốn, cô ta vẫn không thể quay về.
Khi đội trưởng Trình nhận được sự phân phối của cấp trên, nước mắt muốn chảy ra!
Cố Kim Việt không nói, đó là cháu ruột của xã trưởng Cố, ông ta không dám từ chối.
Nhưng trên người Khổng Thanh Tuyết này có bệnh không làm được việc nặng, cô ta phế vật không nói, tác phong còn không chính đáng, người như thế ở lại hội thanh niên trí thức của bọn họ, sau này không biết phải xảy ra bao nhiêu chuyện!
Đội trưởng Trình lắp bắp đi tìm xã trưởng Cố cầu tình: "Xã trưởng Cố, thanh niên trí thức của đại đội chúng tôi đã vượt quá tiêu chuẩn rồi... ngài xem nữ thanh niên trí thức này, có thể đặt ở đại đội Bách Hương bên cạnh không?"
Cố Tư đặt bút máy trong tay xuống, ngước mắt nhìn ông ấy, ánh mắt thâm trầm, tự có cảm giác áp bách không cần phải nói.
"Danh ngạch tham gia, cho đại đội các ông thêm hai người."
Vẻ mặt đội trưởng Trình nghiêm chỉnh, nghĩa chính nghiêm từ nói: "Đồng chí Đồng vốn đến thăm người thân ở đại đội chúng tôi, hiện tại vào trong đại đội chúng tôi, đây cũng là duyên phận, đại đội chúng tôi hoàn toàn không có ý kiến!"
Cố Tư khẽ gật đầu.
Sau đó đội trưởng Trình mới lấy hộp cơm trong túi xách lấy Đồng Dao nhờ chuyển giùm, hôm nay có thêm một hộp cơm, tổng cộng có ba hộp cơm.
Ông ấy có hơi hâm mộ ghen tị và thèm thuồng nói: "Xã trưởng Cố, lần này thanh niên trí thức Tiểu Đồng chuẩn bị thức ăn cho ngài tốn không ít công phu!" Thật sự quá xa xỉ!
"Nhưng có lẽ hơi không hợp khẩu vị của ngài." Đội trưởng Trình đã nói với Đồng Dao, nếu xã trưởng Cố không ăn, ông ấy có thể ăn!
Cố Tư tin tưởng tay nghề của Đồng Dao, tuy rằng miệng anh có hơi xoi mói, nhưng đến nay, đồ ăn Đồng Dao làm đều vô cùng ngon miệng, anh không thể chê chỗ nào.
Mở hộp cơm đầu tiên ra, là dưa chua hầm xương rất phổ biến ở địa phương, mùi dưa chua và xương xông vào mũi, vị dưa chua lập tức mở ra vị giác của Cố Tư, khoang miệng bắt đầu tiết ra nước bọt, cảm giác đói khát trong dạ dày cũng rõ ràng.
Bên trong hộp cơm thứ hai là bánh bao nhân dưa chua.
Bánh bao không lớn bằng nắm đấm của một người đàn ông trưởng thành bọn họ, bánh bao dưa chua dầu mỡ của Đồng Dao, khéo léo vừa tinh xảo.
"Thanh niên trí thức Tiểu Đồng nói bánh bao nhân dưa chua không biết chắc có hợp khẩu vị của ngài hay không, cho nên mang tới không nhiều, buổi trưa bảo trợ lý Lý chuẩn bị món chính cho ngài ở căn tin công xã." Đội trưởng Trình vội nói.
Cố Tư gật đầu, anh có hơi tò mò mở hộp cơm cuối cùng ra.
"..."
Bên trong là nhộng tằm chiên thơm lừng, mùi hạt tiêu và ớt khô bên trong đã phát huy mùi nhộng tằm đến mức tận cùng!
Đội trưởng Trình nuốt một ngụm nước miếng, mùi ực ực thơm quá!