Cố Kim Việt vội gọi lại, ba Cố không muốn nói nhảm với anh ta: "Bình thường con và Khổng Thanh Tuyết không chú ý đúng mực, con cho rằng mắt người khác đều mù?"

"Số lần con và cô ta xem phim còn nhiều hơn cả Đồng Dao, con còn muốn chọc mù mắt người ta để người ta giả mù không nhìn thấy sao?"

Sắc mặt Cố Kim Việt vừa đỏ vừa trắng, bởi vì Đồng Dao thường xuyên tăng ca nên anh ta mới anh ta...

Ba Cố nghe anh ta không hề biện giải, nói: "Con ở nông thôn không cần làm bảy làm tám, cứ an phận cho ba ở lại một hai năm rồi trở về."

Cố Kim Việt nghe ba anh ta dạy dỗ một trận, mới cúp điện thoại.

Bất kể là nghe điện thoại, hay gọi điện thoại, đều cần tiền.

Hiện giờ trên người Cố Kim Việt không còn nhiều tiền, có hơi đau thịt khi tốn bảy hào.

Bản thân Cố Kim Việt không ngờ có một ngày, anh ta sẽ đau lòng vì bảy hào tiền điện thoại.

Mang theo một tin tức đáng sợ, Cố Kim Việt trở về hội thanh niên trí thức.

Đồng Xuân Cảnh cố ý hỏi người ta mượn hai phiếu thịt, hôm nay tiễn Khổng Thanh Tuyết, ngày mai Khổng Thanh Tuyết sẽ trở về thành phố.

Vẻ mặt của Đồng Xuân Thụ hâm mộ, nếu như có thể, cậu ta đã hy vọng vô cùng có thể trở về thành phố với chị Thanh Tuyết!

"Anh Cố, người trong nhà gọi điện cho anh có chuyện gì vậy? Có phải gửi tiền cho anh không?" Đồng Xuân Thụ gấp không chờ nổi hỏi.

Cố Kim Việt lắc đầu, có chú nhỏ của anh ta ở đây, ba anh ta sẽ không thể tiếp tế cho anh ta.

Đồng Xuân Thụ nhụt chí!

Nhà họ Cố không tiếp tế, nhà cậu ta cũng không có tiếp tế, ngày tháng sau này bọn họ phải trải qua như thế nào?

Khổng Thanh Tuyết cảm thấy vẻ mặt Cố Kim Việt khác thường, lo lắng dịu dàng hỏi: "Anh Cố, anh làm sao vậy?"

Ánh mắt Cố Kim Việt một lời khó nói hết: "Chuyện anh và Đồng Dao từ hôn bị lật tẩy ở kinh đô..."

Sắc mặt của Khổng Thanh Tuyết trắng bệch, cắn môi nói: "Sao có thể, em và anh Cố không phải quan hệ như thế, chúng ta vẫn trong sáng!"

Bởi vì cậu của Đồng Xuân Thụ chính là người của Ủy ban tư tưởng cho nên không sợ nơi này như người bình thường: "Ủy ban tư tưởng cũng phải đưa ra chứng cớ, cũng không phải bọn họ nói cái gì thì là cái đó?"

Đồng Xuân Cảnh gật đầu: "Có chú nhỏ ở đây, Thanh Tuyết em không cần lo lắng."

Vẻ mặt Cố Kim Việt phức tạp nói: "Ý của ba anh là bảo em trước đừng về thành phố, ông ấy và mẹ em đã bàn bạc xong, để em xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, chờ chuyện tai tiếng này qua chúng ta sẽ trở về."

Đầu óc Khổng Thanh Tuyết ong ong đau đầu, một suy thức đáng sợ khiến vẻ mặt của cô ta trở nên hoảng hốt.

Cô ta không thể trở về thành phố?

Cô ta xuống nông thôn làm thanh niên trí thức?

"Không thể nào!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Khổng Thanh Tuyết trắng bệch, hốc mắt lập tức đỏ bừng: "Em là con gái một, em còn có bệnh tim, làm sao em có thể xuống nông thôn chứ?"

Giọng điệu Cố Kim Việt có hơi gian nan: "Có người tra được số lần chúng ta đi xem phim còn nhiều hơn cả Đồng Dao, còn có đồ anh tặng cho em cũng bị người ta truyền ra ngoài..."

Sắc mặt Khổng Thanh Tuyết từ trắng bệch trở nên đỏ bừng, con ngươi đen nhánh có phần bị tổn thương: "Do Đồng Dao nói ra có phải không?"

Cố Kim Việt ủ rũ: "Đồng Dao không có bản lĩnh gây ra chuyện lớn như vậy, có lẽ do có liên quan đến đối thủ nhà anh."

Khổng Thanh Tuyết cắn môi, trong lòng đều là sự không cam lòng không có chỗ phát tiết: "Nếu không phải Đồng Dao, thì còn ai biết anh tặng em thứ gì?"

Đồng Xuân Cảnh nhìn bọn họ, đột nhiên hỏi: "Tại sao số lần anh và Thanh Tuyết xem phim còn nhiều hơn số lần xem phim với Đồng Dao?"

Tại sao quà anh tặng cho Thanh Tuyết còn nhiều hơn quà tặng cho Đồng Dao?" Đồng Xuân Cảnh nhìn Cố Kim Việt, rồi nhìn Thanh Tuyết, đáy mắt đầy sự hoài nghi và tìm tòi nghiên cứu.

Khổng Thanh Tuyết tủi thân nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh: "Bởi vì Đồng Dao thường xuyên tăng ca, anh Cố đã mua xong vé xem phim, nếu em không đi thì vé xem phim cũng lãng phí, hơn nữa việc bọn em đi xem phim không giấu diếm Đồng Dao, do cô ấy bảo em đi xem phim với anh Cố!"

Đồng Xuân Cảnh lắc đầu, vẫn không đúng: "Cô ấy bảo em đi xem phim với Cố Kim Việt?"

Cố Kim Việt có hơi căm tức, chất vấn ngược lại anh ta: "Anh không tin chúng tôi?"

Đồng Xuân Cảnh nhìn anh ta: "Vì sao Đồng Dao tăng ca? Còn các anh thì đi xem phim? một lần hai lần thì thôi, nhiều lần như vậy có ý gì? Các người không sợ cô nam quả nữ chọc người ta nói xấu sao?"

Cố Kim Việt tức giận càng tức giận, nhưng chuyện này anh ta vẫn phải giải thích rõ ràng: "Để có được danh hiệu người làm công tác tiên tiến, cứ hai ba ngày lại tăng ca. Mỗi lần tôi đi tìm cô ấy, cô ấy đều đuổi tôi đi, có lẽ bởi vì áy náy không thể đi xem phim với tôi, cho nên mới kêu Thanh Tuyết đi xem phim với tôi. Về phần quà tặng, mỗi lần Thanh Tuyết bỏ thời gian nghỉ ngơi xem phim với tôi, làm bạn bè, tôi tặng quà cho cô ấy, bồi thường cho cô ấy, cũng là việc nên làm chứ?"

Khổng Thanh Tuyết oan ức giải thích: "Đến bây giờ Đồng Dao vẫn chưa từng hoài nghi chúng em."

Đồng Xuân Cảnh nhìn bọn họ, một người là bạn tốt của anh ta, một người là người phụ nữ anh ta thích, vừa tức giận, vừa thất vọng: "Nếu Đồng Dao chưa từng hoài nghi, tại sao cô ấy hủy bỏ hôn sự với anh? Vì sao nhất quyết muốn từ hôn với anh như vậy?"

Sắc mặt Cố Kim Việt trở nên khó coi: "Chuyện trong hôn lễ là lỗi của tôi, nhưng Đồng Dao thì không sai sao?Tôi chưa từng nói hủy bỏ hôn sự! Do cô ấy một hai không nghe tôi giải thích đòi hủy bỏ hôn sự, từ hôn, tiến một bước khiến chuyện này trở nên ồn ào!"

Náo loạn đến bây giờ, mấy người bọn họ giống như nấu sủi cảo từng người đều nhảy xuống nông thôn!

Đồng Xuân Cảnh nhịn không được châm chọc anh ta: "Anh ngay cả hôn lễ của mình cũng không đi, anh không sai, nhưng cô ấy hủy bỏ hôn sự, cô ấy có gì sai?"

Cố Kim Việt khó có thể tin nhìn anh ta, lúc trước anh ta không nói như vậy, rõ ràng anh ta cảm thấy Đồng Dao quá tùy hứng, chuyện bé xé to!

Đồng Xuân Cảnh trầm giọng nói: "Băng động ba thước không phải do cái lạnh một ngày, bây giờ tôi cảm thấy tranh việc Đồng Dao hủy bỏ hôn sự trái lại không phải xúc động nhất thời.

Cố Kim Việt tức giận lồng ngực phập phồng vài cái: "Đồng Xuân Cảnh! Anh không tin tôi, cũng không tin Thanh Tuyết?"

Anh ta là bạn tốt của Đồng Xuân Cảnh, tuy rằng mấy năm nay bởi vì Đồng Xuân Cảnh xuống nông thôn, quan hệ hơi xa cách, nhưng anh ta hiểu rõ tâm tư của Đồng Xuân Cảnh, anh ta làm sao có thể thích người phụ nữ bạn bè thích?

Bây giờ tâm trạng của Đồng Xuân Cảnh vô cùng tồi tệ, anh ta không ngờ hai người Cố Kim Việt và Khổng Thanh Tuyết không biết chừng mực như vậy, không biết phải có khoảng cách như thế.

Thảo nào Đồng Dao muốn hủy bỏ hôn sự! Muốn từ hôn!

"Anh hai!" Đồng Xuân Thụ thấy anh ta trực tiếp đi, vội vàng gọi một tiếng.

Đồng Xuân Cảnh không dừng bước, sải bước đi ra ngoài.

Cố Kim Việt tức giận đấm bàn một cái, anh ta không ngờ rằng Đồng Xuân Cảnh thế mà không tin mình!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play