Cũng may không riêng gì ông ấy, người lái máy cày cũng vậy, ưỡn bụng đi ra ngoài.
Trong lòng đội trưởng Trình hơi cảnh giác, quay đầu không thể để Tiểu Vũ theo Đồng Dao học nấu ăn nữa, nếu giống như Đồng Dao làm cơm nước, nhiều lương thực hơn nữa cũng không đủ người trong nhà làm ra.
Khó trách xã trưởng Cố ăn món Đồng Dao làm, chấp nhận từ xa cho người ta đưa cái này đưa cái kia, nếu ông ấy ăn được, có điều kiện này, có tiểu bối như vậy, ông ấy cũng ăn! Ông ấy cũng đưa!
Lúc trở về, Đồng Dao lén để hai hộp cơm cho Cố Tư mang về, một phần thịt kho tàu, một phần gà con hầm nấm.
Người lái máy cày đã nhớ đến chuyến tiếp theo: "Xã trưởng Cố, lần sau khi nào ngài tới đây?"
Cố Tư mỉm cười: "Còn lần sau? Cứ hai ba ngày lại đến, phải ăn sạch của người ta."
Người lái máy cày vội vàng nói: "Lần sau đến tôi tự mang theo đồ ăn, không giấu gì ngài, tôi lớn như vậy, chưa từng ăn qua đồ ăn ngon như vậy! Ngon hơn cả đồ ăn ở khách sạn quốc doanh! Cơm lớn kia thật sự thơm tôi hận không thể nhai luôn cả bát! Ngài nói thanh niên trí thức Đồng làm bánh bao có phải cũng ăn ngon như vậy hay không..."
Người lái máy cày nói xong nước miếng trong miệng đều tràn ra.
Trong mắt Cố Tư lộ ra vài phần ý cười, ý cười từng chút từng chút khuếch tán ở khóe môi, trong gió mát, dưới núi non, phong thái vô song.
Ăn đồ của cô gái nhỏ nhà người ta, anh cũng nên làm gì đó cho cô gái nhỏ.
Ban đêm lúc Đồng Dao đóng kỹ cửa sổ một mình một người, mở radio, vừa nghe tin tức, vừa lấy chiến lợi phẩm ban ngày lấy được từ hội thanh niên trí thức ra.
Trước hết mở hộp bánh quy ra, bên trong đại khái có bảy tám miếng, còn có không ít phiếu gạo phiếu tắm, phiếu thịt không nhiều lắm.
Trong túi tote chứa rất nhiều, chỉ riêng tiền mặt đã có ba trăm tám mươi đồng, một phiếu xe đạp, phiếu vải vân vân, còn có một cái hộp gỗ đàn hương hình vuông, bên trong hộp trải vải lụa màu đỏ, chứa một cái vòng ngọc chất lượng vô cùng tốt.
Đồng Dao cầm lấy vòng ngọc, trong miệng xì một tiếng, lộ ra vẻ châm chọc, vòng ngọc này kiếp trước cô đã thấy qua.
Từng thấy trên cổ tay Khổng Thanh Tuyết, chỉ có điều lúc ấy cô không biết do Cố Kim Việt tặng cho cô ta.
Về phần tiền của Khổng Thanh Tuyết, không đến bốn mươi đồng, còn có một ít phiếu gạo phiếu đường rải rác.
Cộng thêm hơn một trăm đồng tiền trong ví tiền lúc trước, Đồng Dao tính toán, cô kiếm được sáu trăm ba mươi mốt đồng bảy mao năm phân trên người bọn họ, năm mươi cân bảy lượng phiếu gạo, năm cân ba lượng phiếu thịt, ba cân sáu lượng phiếu xăng dầu, nửa cân phiếu đường, ba cân rưỡi phiếu bông, mười tấm phiếu tắm, hai tấm phiếu xà phòng, một tấm phiếu xe đạp, bốn tấm phiếu bảy thước vải, ba phiếu thuốc lá.
Lúc Đồng Dao tính toán kho bạc nhỏ cho vào sổ, mấy người hội thanh niên trí thức đang trằn trọc đêm không thể chợp mắt.
Ngày hôm sau, lệnh xử phạt đội trưởng Trình dành cho đám Cố Kim Việt được đưa xuống.
Cố Kim Việt, Đồng Xuân Cảnh, Đồng Xuân Thụ ba người đều bị phạt đi bón phân một tháng!
Bình thường loại công việc nặng nhọc bẩn thỉu này đều được toàn bộ người trong thôn với toàn bộ người hội thanh niên trí thức làm luân phiên.
Nhưng bây giờ đều rơi hết vào ba người bọn họ.
Bị người ta cười nhạo và nói xấu là một chuyện, mặt khác thật sự chuyện dọn phân bọn họ không muốn làm!
Sắc mặt Cố Kim Việt thối không chịu nổi.
Đồng Xuân Thụ phát điên: "Em không đi! Em không làm!"
Đồng Xuân Cảnh: "Không làm thì không có điểm công, không có công thì không có gạo."
Đồng Xuân Thụ chạy ra ngoài: "Em kêu ba mẹ gửi đồ tới!"
Cố Kim Việt cũng đi theo, anh ta phải gọi điện thoại về.
Đại đội trưởng gọi điện thoại đòi tiền, Đồng Xuân Thụ gọi điện thoại cho ba câu ta, sau một phen tố khổ, Đồng Đại Lai cũng tố khổ, hiện giờ trong nhà đang căng thẳng, mấy tháng nay chắc hẳn không có cách nào tiếp tế bọn họ.
Đồng Xuân Thụ thất hồn lạc phách cúp điện thoại.
Cố Kim Việt gọi điện thoại về nhà, còn chưa đợi anh ta tố khổ, đã bị ba anh ta mắng một trận, bảo anh ta ở nông thôn nên thành thật, không được đi chọc đến Đồng Dao, chuyện anh ta từ hôn đã bị ép xuống, nhưng nếu bị người ta lật ra, chuyện tác phong bất chính của anh ta chạy không thoát!
Cố Kim Việt bị cúp điện thoại, sắc mặt có hơi xanh mét.
Chờ Cố Kim Việt gọi lại, ba Cố nói thẳng cho anh ta biết, Cố Tư không cho phép người nhà tiếp tế khi anh ta xuống nông thôn, nếu không sau này Cố Tư sẽ không nhúng tay vào chuyện của Cố Kim Việt nữa.
Cố Kim Việt xấu hổ buồn bực, bây giờ chú nhỏ của anh ta không quản anh ta nữa?
Ý kiến của Cố Kim Việt không quan trọng, mắt thấy tiền đồ của Cố Tư càng ngày càng tốt, ba Cố hận không thể gắn kết tình cảm chú cháu càng đậm sâu, nhưng thế mà vào lúc này đối nghịch với Cố Tư.
Hai người tốn ba hào điện thoại, nhưng không lấy được đồng nào.
Đồng Xuân Thụ hoảng hốt, chẳng lẽ cậu ta thật sự phải dựa vào chính mình nuôi sống bản thân?
Cố Kim Việt nghĩ đến lời ba bảo anh ta nịnh bợ chú nhỏ, trong lòng thấy bài xích và phản cảm.
Nhưng không có người nhà tiếp tế, anh ta ở nông thôn này thật sự có thể sống tiếp sao?
Hai người giống như cải trắng, Khổng Thanh Tuyết cổ vũ bọn họ: "Một cô gái như Đồng Dao ở đây vẫn có thể sống tốt, em tin chắc chắn các anh cũng có thể."
Đồng Xuân Cảnh cười khổ trong lòng, sự việc không đơn giản như Khổng Thanh Tuyết nghĩ như vậy, nếu không có trợ cấp từ nhà, chắc chắn cuộc sống nơi đây trôi qua không tốt.
Anh ta xuống nông thôn vài năm, bởi vì trong nhà có trợ cấp nên anh ta không cần làm việc vất vả như những thanh niên trí thức khác, mỗi ngày phải làm sáu bảy công.
Chỉ như vậy anh ta đã cảm thấy rất vất vả, lại giờ còn muốn đi làm công, chắc người phải bị lột một lớp da?
Nhưng nếu giống như trước đây thì chắc chắn điểm công không đủ để anh ta ăn no bụng.
"Làm việc đi!" Đồng Xuân Cảnh dẫn bọn họ đi dọn phân.
Lúc Cố Kim Việt và Đồng Xuân Thụ đến nhà xí dọn phân, mấy lần buồn nôn nôn mửa, nôn đến nước chua cũng nôn ra.
Sau một trận nôn mửa, nào còn sức lực để đi dọn phân?
Cố Kim Việt xiêu xiêu vẹo vẹo chọn thùng phân, bên trong chỉ chứa nửa thùng phân, cách thùng đầy còn một khoảng.
Mùi hôi thối làm sắc mặt anh ta còn khó coi hơn cả cà tím.
Đồng Dao và Trình Tiểu Vũ từ phía đối diện anh ta đi tới.
Trong hoàn cảnh mùi hôi thối ngút trời, lúc chân còn dính mùi hôi thối màu xanh xám, Cố Kim Việt nhìn thấy Đồng Dao, sắc mặt khốn đốn xanh trắng, hai chân đều đứng không vững.
Đồng Dao muốn cười, thật sự bật cười.
Cô biết Cố Tư đã ra tay.
Chỉ cần nhà họ Cố cắt đứt tiếp tế, mấy người này dám đắc tội với đội trưởng Trình, cuộc sống của bọn họ ở đây sẽ không tốt.
Chỉ việc này đã chịu không nổi rồi?
Bọn họ không quan tâm những năm đó cô bị Khổng Thanh Tuyết làm hại thảm hại bao nhiêu, trải qua bao nhiêu đau khổ, cô chỉ có thể để cho bọn họ nếm thử tư vị này.