Hôm nay tuyết rơi ít hơn hôm qua, tầm nhìn cũng rõ ràng hơn. Không biết có phải vì bị quái vật đuổi theo hôm qua để lại bóng đen trong lòng, cả bốn người đều có chút căng thẳng, lo sợ gió lại mang đến âm thanh nghiến răng làm người ta sởn gai ốc.
“A!” Giang Ly đi giữa đoàn đột nhiên kêu lên một tiếng, ngã xuống đất.
“A ly!” Uông Viễn vội vàng đỡ cô, “Sao rồi? Không sao chứ?”
Từ Nhẫn Đông và Liên Kiều quay lại, thấy bên chân Giang Ly có một tảng đá lớn. Tảng đá bị tuyết trắng che lấp hơn nửa, có vẻ Giang Ly không cẩn thận vấp phải.
“Cô không sao chứ?” Từ Nhẫn Đông cúi xuống, “Còn đi được không?”
“Không sao...” Giang Ly nở nụ cười kiên cường, “Chỉ hơi trật một chút, không sao đâu.” Cô thử đứng dậy nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ đau đớn. Uông Viễn có chút lo lắng, tìm một cành cây muốn làm nẹp cho cô nhưng lại không tìm được băng gạc thích hợp.
“Dùng cà vạt của tôi đi.” Từ Nhẫn Đông rút cà vạt ra, đưa cho Giang Ly.
Giang Ly ngẩn người, có chút do dự, dường như không tiện nhận. Uông Viễn thì lại cầm lấy, liên tục cảm ơn, dùng cà vạt buộc cây vào mắt cá chân của cô. Nhưng anh vụng về, cây buộc nghiêng ngả, không những không cố định được mà còn làm Giang Ly đau đến hít một hơi lạnh.
“...Để em tự làm.” Giang Ly dịu dàng nói, cúi đầu tự mình băng bó. Cô dường như rất thành thạo việc này, động tác nhanh nhẹn và khéo léo, rất nhanh đã cố định xong khớp bị thương, đứng dậy dưới sự đỡ đần của Uông Viễn.- Bản edit thuộc quyền sở hữu của 𝖙y𝖙novel chỉ đăng tải duy nhất tại ứng dụng T Y T -
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT