Nơi bà sơ già dạy học cho bọn trẻ chính là ở phòng khách. Không lâu trước đây, cảnh tượng mười mấy đứa trẻ quây quanh trước bảng đen vẫn còn rõ mồn một, mà giờ đây đồng đội đã chết chỉ còn lại Từ Nhẫn Đông và Liên Kiều, mùi máu tanh nồng nặc vẫn ngập tràn trong tu viện khiến người ta cảm thấy đau buồn và áp lực.
Các dụng cụ bà sơ già dùng vẫn chất đống bên cạnh bàn. Thước dạy, bảng đen nhỏ, khăn lau bảng và quan trọng nhất là...
“Chỉ còn lại ít phấn thế này sao?” Liên Kiều nhìn viên phấn còn lại một nửa, nhíu mày. Cậu thử bẻ một chút, nhưng viên phấn quá ngắn, không thể bẻ đôi. Nếu cố bẻ, nó có lẽ sẽ vỡ vụn.
Từ Nhẫn Đông nói: “Không sao, chừng này đủ rồi.”
Liên Kiều quay người đưa viên phấn cho Từ Nhẫn Đông: “Vậy, anh Nhẫn Đông, anh cầm đi.”
Theo như cuốn truyện, Lamia sẽ tháo mắt và nghỉ ngơi vào ban ngày. May mắn lúc này đã là nửa đêm, họ chỉ cần đợi thêm chút nữa sẽ trời sáng. Tuy nhiên, phòng ngủ trên lầu hai đã đầy xác chết, họ đành cuộn tròn trên ghế sofa tầng một, miễn cưỡng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không khí vẫn còn mùi máu tanh nồng, không ai có thể nghỉ ngơi tốt. May mắn sự nghỉ ngơi chập chờn này không kéo dài lâu, hơn một giờ sau, tia nắng đầu tiên của buổi sáng chiếu lên mặt Từ Nhẫn Đông.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT