Trong phòng tự học, nhiều người chăm chú học hành, nhưng chỉ cần có chút tiếng động cũng sẽ làm mọi người chú ý.
Từ Nhẫn Đông cắn môi, trong lòng nghĩ sao Liên Kiều có thể đưa ra yêu cầu quá đáng như vậy? Nhưng khi nhìn gương mặt tái nhợt của cậu, nhớ lại vết thương đáng sợ trên lưng cậu, trái tim anh lại mềm nhũn.
Từ Nhẫn Đông quyết định nhanh chóng thực hiện, bèn cắn răng làm theo lời cậu. Liên Kiều khẽ cười, ghé sát tai anh nói: "Làm việc xấu mà cũng không biết à?" Rồi cậu cởi áo khoác, đắp lên chân mình.
Nhờ có áo khoác che chắn, Từ Nhẫn Đông cảm thấy an tâm hơn một chút. Nhưng không ngờ Liên Kiều cũng đưa tay qua.
Từ Nhẫn Đông suýt kêu lên, theo bản năng muốn rụt tay lại. Liên Kiều giữ lấy tay anh, nhíu mày nói: "Đừng nhúc nhích. Áo khoác sẽ rơi mất."
Từ Nhẫn Đông hoảng hốt nhìn xung quanh, ánh mắt tràn ngập vẻ cầu xin. Liên Kiều dường như thấy anh thế này rất thú vị, cười tủm tỉm nhìn anh, đồng thời nắm tay anh càng chặt hơn.
"Đừng..." Từ Nhẫn Đông không chịu nổi, giọng run rẩy van xin, toàn thân cúi rạp xuống.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT