Không thể không nói, hòa thượng thực sự rất hữu ích. Chỉ cần anh ta ngồi đó thôi, lũ quỷ nhỏ thường đến quấy rối vào nửa đêm đã giảm đi đáng kể.
Dù hiệu quả làm bài tập của Nhẫn Đông đã được cải thiện, nhưng khối lượng bài tập vẫn quá lớn khiến cậu nhóc phải đối mặt với tình trạng thiếu ngủ. Sáng hôm sau, bé Nhẫn Đông vẫn phải mang theo đống bài tập chưa hoàn thành với đôi mắt thâm quầng đến trường.
Chủ quán ăn vặt có thù với hòa thượng kinh kịch, ban đầu không đồng ý cho anh ta ở lại. Nhưng Liên Kiều nói hòa thượng có thể không cần lương, chỉ cần ăn và ngủ là đủ. Chủ quán ăn vặt đành miễn cưỡng đồng ý.
Dù hòa thượng là một người đàn ông thẳng thắn và không biết nói khéo, nhưng khi làm đầu bếp thì lại rất thành thạo. Với sự giúp đỡ của hòa thượng và Liên Kiều, chủ quán ăn vặt không cần phải đích thân làm việc nữa. Sau giờ cao điểm, ông ta có thể thoải mái đi tìm hàng xóm để trò chuyện.
Trong quán ăn chỉ còn lại Liên Kiều và hòa thượng.
Liên Kiều vừa nhào bột vừa vô thức nhìn về phía trường học đối diện. Cậu cứ vài phút lại ngước lên nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện còn lâu mới đến giờ tan học, cậu bèn thở dài, tiếp tục nhào bột.
Hòa thượng kéo một chiếc ghế, ngồi đối diện với cậu, hứng khởi hỏi: “Cái trại trẻ mồ côi mà các cậu nói hôm qua là chuyện gì thế? Kể đi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play