Xin lỗi em nhé.

Kết thúc.


2 tháng


/Mở cửa/

Manh Manh: Anh ơi em muốn ăn cái này..

Dương Kỳ: Không cái này không tốt cho sức khoẻ đâu tí nữa anh dẫn em đi chơi nhé!

Nhã Tịnh: Đ..Đây là ai?

Dương Kỳ: Người tôi yêu.

Nhã Tịnh: À.. 

Ngồi nghe hai người nói chuyện thân mật một hồi thì cô bỗng ho dữ dội. Cô chạy vào nhà vệ sinh thì thấy tay mình có máu. Cô hoảng hốt chạy ngay vào phòng lấy túi ra ngoài. Sau một lúc sét nghiệm bác sĩ kết luận rằng cô bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối. Và cô cũng đã mang thai được 1 tháng rồi. Nếu cô muốn điều trị bệnh thì phải bỏ đứa con này không bỏ thì chắc chắn chỉ còn đường chết. Câu nói của bác sĩ khiến cô nhói nhói trong lòng. Về tới nhà cô định nói cho Dương kỳ biết mình đã có thai nhưng nhìn thấy anh với Manh Manh nói nói cười cười thì cô cùng buông xuôi tất cả và không muốn làm gián đoạn cuộc vui của hai người.Cô đã chọn một mình chịu đựng cơn đau dữ dội của căn bệnh ung thư quái ác để sinh ra đứa con này. Tối hôm đó không thấy anh về cô đã gọi cho anh mấy cuộc điện thoại nhưng cuối cùng anh cũng không bắt máy.

#tút..tút..tút. Người nhận tạm thời không liên lạc được vui lòng gọi lại sau..# 

Nhã tịnh: “ Nếu cứ ở nhà anh ấy như thế này chắc chắn lúc mình bụng to anh ấy sẽ nghi ngờ nên mình cần phải chuyển đi càng nhanh càng tốt”

/Mở cửa/

Dương Kỳ: “Nãy cô gọi tôi có chuyện gì?”

Nhã Tịnh: “Tôi muốn chuyển ra chỗ khác ở.”

Dương Kỳ: “Được vậy ngày mai cô chuyển đi đi!”

Nhã Tịnh: “Nhưng trước khi đi tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

Dương Kỳ: “Hỏi đi!”

Nhã Tịnh: "Nếu tôi ch** anh có buồn không?"

Dương Kỳ: “Tại sao tôi phải buồn"

Cô vô cùng thất vọng và chạy về phòng thu dọn hành lí chuẩn bị sáng sớm mai lên đường sang nhà anh trai sống. 

Sáng hôm sau cô mặc chiếc váy màu xanh dương sách hành lý rời khỏi nhà. Sau 30 phút thì cô cũng tới nhà anh trai mình.

Anh trai: “Sao hôm nay em lại tới đây?”

Nhã Tịnh: “Em có bầu rồi, cũng mắc ung thư!”

Anh trai: “E..em nói gì cơ? U..Ung thư á?”

Nhã tịnh: “Vâng ”

Anh trai: “Vậy chồng em đâu?”

Nhã tịnh: “Em không muốn nói cho anh ấy.”

Cô lên căn phòng cũ của mình dọn dẹp đồ và nằm xuống chiếc giường thiếp đi. Một lúc sau bỗng có một cơn đau dữ dội từ lồng ngực và cô tỉnh dậy ho dữ dội.

Anh trai: “Sao vậy"

Nhã tịnh: “ Chỉ là dấu hiệu của ung thư mà thôi!”

Anh trai: “ Chúng ta cùng đi chữa trị!”

Nhã Tịnh: “Không, em muốn giữ đứa bé! Nó là con của em, em không muốn bỏ nó!"

Anh trai:" Cái thằng súc sinh đấy nó đã làm vậy với em mà em vẫn muốn đẻ con cho hắn sao?"

Nhã Tịnh:" Nhưng đứa bé vẫn là con của em dù em có chết cũng không bỏ đứa bé.."

Cãi lại anh trai một hồi thì cô cuối cùng cũng thắng, cầm điện thoại lên thì thấy một dòng tin nhắn của Dương Kỳ gửi cho cô .

~ Cô hãy tới gặp tôi~

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play