[ABO] Đào chua

Chương 2: Tiêm


1 tháng


Chương 2: Tiêm 

Nghe thấy lời đe dọa của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn của beta nháy mắt trở nên trắng bệch, vẻ mặt sợ hãi rụt rè thậm chí không muốn lấy lòng nữa, chỉ còn lại là sự cầu xin. 

“Anh Úc thanh, anh, em, em biết sai rồi.”

“Em không phải cố ý muốn chạy trốn đâu”.

“ Em không phải muốn ly hôn, chỉ là ở trong nhà quá chán, cho nên, em muốn đi ra ngoài đi dạo một chút. Anh, anh đừng đánh gãy chân em, cũng đừng nhốt em lại”.

Người bên cạnh này từ trước đến nay luôn rất quyết đoán, làm việc một cách kiên quyết, mạnh mẽ. Những gì hắn có thể nói ra nhất định có thể làm được, đối với điều này Hàn Tẫn không có nghi ngờ gì. 

Hắn nói muốn đánh gãy chân mình, thì khẳng định thực sự có thể đánh gãy thật. 

Hàn Tẫn cũng không muốn bị nhốt lại, cũng không muốn bị phế đi hai chân. 

Nhưng mà cậu nói dối cũng không biết, ngược lại thật sự là vừa ngu vừa ngốc. 

Nhiệt độ bên ngoài có thể khiến người ta nóng lên, mọi người hận không thể ở trong nhà trốn mặt trời, một người này lại muốn ra ngoài đi dạo. 

Cái cớ sứt sẹo như vậy có thể tin được mới là lạ, nam nhân bên cạnh rốt cục có chút bực mình, không tốt tính chọc cậu vài câu. “Đi, cậu đi tiếp đi. Đêm nay đừng hòng ngủ, kiên trì không được thì dùng miệng, có cậu đau khổ thôi. Tôi xem lúc nào cậu mới có thể nhớ lâu dài được”. 

Bên xe trong rơi vào mảng yên lặng, một đường không nói gì. 

Nửa sau lộ trình lóe lên như đèn kéo quân, chỉ có tiếng xe chạy xóc nảy luôn bên tai. 

Đến cửa biệt thự, tài xế chậm rãi dừng xe, người đàn ông bước xuống trước. 

Người hầu ở cửa chờ chỉ thị của hắn: “Trần tiên sinh, những thứ ngài yêu cầu đã chuẩn bị xong, bác sĩ cũng đã mời tới”.

Trần Úc Thanh “ừ” một tiếng, quay đầu yêu cầu beta cùng hắn xuống xe. 

Hàn Tẫn lại không dám, động tác vẫn chậm rì rì, lề mề hơn nửa ngày không muốn xuống. 

Thẳng đến khi bị lớn tiếng vài câu, nghe được âm thanh vênh váo hung hăng vang ở bên tai: “Cậu muốn ngủ trên xe cũng được, tôi cũng không ngại ngủ trên xe với cậu đâu, dù có bất kỳ âm thanh nào phát ra không đảm bảo tất cả người giúp việc sẽ không nghe thấy”.

Hàn Tẫn cuối cùng co rúm người lại lắc đầu, run rẩy trèo  xuống xe, nửa đoạn đường cổ tay bị kéo đi vào trong biệt thự. 

“Đi tắm đi, tắm rửa sạch sẽ rồi ra đây, trên người cậu nhớp nháp như vậy, một thân toàn mùi hôi cũng không sợ người ta nhìn thấy rồi chê cười”.

Trần Úc Thanh đem Hàn Tẫn nhét vào nhà tắm. 

Hàn Tẫn hoảng hốt trừng to mắt, cẩn thận cuộn tròn trong bồn tắm. 

Nước chảy xuống đầu, làm ướt tóc. 

Mắt của cậu bị dòng nước ấm dán lên, cảm giác nhói đau thủy chung không vơi đi. Nhưng Hàn Tẫn không dám nhắn mắt, con ngươi đen láy vẫn nhìn chằm chằm cửa nhà tắm không chớp mắt. 

May mà không có ai xông vào, Trần Úc Thanh chắc hẳn còn đang bận công việc trong tay, bây giờ không quan tâm đến cậu. 

Đợi đến khi tắm xong, tắt vòi hoa sen đi. 

Hàn Tẫn lề mề lau khô cơ thể, từ dưới lọ sữa tắm trên tủ lấy ra một dao cạo râu cậu dùng sức cọ lên thắt lưng. 

Thắt lưng trắng nõn lập tức sưng lên một mảng đỏ, dưới da rỉ ra từng đốm máu nhỏ. 

Đúng lúc có tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến, Hàn Tẫn vội vàng cất dao cạo râu đi, đem một miếng nhỏ màu vàng nhét vào phía sau tủ, sợ chậm một bước thôi sẽ bị người đàn ông xông tới phát hiện. 

“Lề mề cái gì, xong chưa?”

Một giây sau cửa nhà tắm bị đẩy ra, cảm giác áp bức quen thuộc truyền đến. 

Trần Úc Thanh đứng ở cửa, giọng nói lạnh lùng lại không kiên nhẫn. 

Hàn Tẫn vừa mới mặc xong áo ngủ,  quần ngủ còn chưa kịp mặc, bên dưới vẫn trần chuồng. 

Vốn dĩ chỉ có thể thấy vết đỏ ở cổ tay và mắt cá chân, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy những vết cắn cùng vết xanh tím trên đùi, trông thật thê thảm và đáng thương. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, hoảng loạn dùng khăn tắm che bên dưới. 

Sự phản kháng rõ ràng như thế, như là gắn mũi tên trên mặt. 

Ánh mắt Trần Úc Thanh thoáng hiện lên một tia khó hiểu. 

Sau đó hắn lắc đầu cười lạnh, khoanh tay dựa vào cửa, ánh mắt nham hiểm nhìn chằm chằm beta trước mặt, nhưng miệng cũng không thúc giục: “Che cái gì, bộ dạng của cậu như thế nào tôi chưa thấy chắc, cho rằng mình thu hút nhiều người lắm à? Hàn Tẫn, tôi nhìn thấy cậu, chỉ thấy buồn nôn”.

“...”

Như bị nghẹt thở, trong cổ họng vừa chua vừa đắng, thắt lưng thì đau rát. 

Hàn Tẫn rũ mắt xuống, hai tay mất đi sức lực khăn tắm theo đó rơi xuống. 

Cậu trong vội vội vàng vàng nhặt khăn tắm lên, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của alpha ngoài cửa, đưa tay chậm rãi xách quần lên. 

Bắp chân trắng nõn bị quần ngủ che khuất, quần ống ngủ rộng rãi đung đưa ở mắt cá chân. 

Không biết chỗ nào lại chọc tới người đàn ông trước mặt, Trần Úc Thanh nhìn ống quần rộng rãi đung đưa ở mắt cá chân cậu chậc một tiếng. 

Hàn Tẫn hoảng loạn ngẩng đầu, nhìn bộ dạng bất mãn của Trần Úc Thanh liền thấp giọng cầu xin tha thứ: “Anh Úc Thanh, xin lỗi”.

Đã nói rất nhiều lần xin lỗi, bất luận là lúc Trần Úc Thanh bộc lộ cảm xúc, hay là lúc mình làm chuyện gì sai, hoặc là lúc người khác cảm thấy cậu không xứng với Trần Úc Thanh. 

Hàn Tẫn rất ngốc, không hiểu ý của người đàn ông. 

Cậu chỉ có thể tận lực lấy lòng, thừa nhận lỗi lầm của mình trước, dùng cách này để người đàn ông không có quá tức giận, cũng không quá mức truy cứu trách nhiệm của cậu. 

Nhưng hôm nay không có hiệu quả, Trần Úc Thanh tựa hồ nghe quá nhiều lời xin lỗi đến mức cũng miễn dịch rồi. 

Hắn vẫn liếc nhìn ống quần lỏng lẻo của beta, cuối cùng thu tầm mắt về, bất mãn kéo người ra khỏi nhà tắm. 

Mặt trời bên ngoài đã ngả về phía tây, ánh sáng màu cam xuyên qua thủy tinh chiếu vào, lưu lại một mảnh ánh sáng mờ nhạt trên sofa phòng khách. 

Lúc trở về cũng đã có chút muộn, lại ở trong nhà tắm tắm rửa một hồi, bây giờ mặt trời cũng sắp lặn xuống núi. 

Bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi chờ trên sofa, thấy Hàn Tẫn và Trần Úc Thanh đi ra, liền đứng dậy mở hòm thuốc, hút đầy thuốc vào trong ống tiêm. 

Kim tiêm nhỏ dưới ánh đèn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo

Hàn Tẫn nhìn thấy theo bản năng muốn chạy trốn, vừa bước chân ra, đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông bắt lại, căn bản không có sức dãy thoát. 

“Anh, em, em có thể …… không tiêm được không?”

Mắt beta ươn ướt, chóp mũi cũng có chút đỏ lên. Cậu vừa mới ngâm nước ấm trong nhà tắm khiến da hai má cậu lộ ra màu hồng không bình thường. 

Bác sĩ đẩy không khí trong ống tiêm ra, ngẩng đầu nhìn Trần Úc Thanh, cung kính xin chỉ thị của người đàn ông. “Trần tiên sinh, có tiêm không?” 

Trần Úc Thanh gật đầu, ôm Hàn Tẫn ngồi xuống sofa, lấy tay che mắt cậu lại. “Tiên đi, một lát liền xong”. 

Bác sĩ vươn tay nắm lấy cánh tay Hàn Tẫn. 

Kim tiêm vừa mới đâm vào, tay của beta đột nhiên bắt đầu giãy dụa. 

Kim tiêm thật vất vả mới đâm vào lại bị đẩy ra, máu bắt đầu chảy ra từ lỗ kim, bác sĩ luống cuống tay chân không khỏi không lấy tăm bông khử trùng ấn lại cho cậu. 

“Xin lỗi Trần tiên sinh, đây, đây thật ngại quá, phiền ngài ôm chặt Hàn tiên sinh một chút, đừng để cậu ấy lộn xộn”. 

Bác sĩ có chút căng thẳng, trán chảy mồ hôi lạnh. 

Trần Úc Thanh tăng sức, đè lại tay chân của beta, toàn thân trên dưới chỉ lộ ra một đoạn thịt cánh tay hẹp hòi, beta hoàn toàn không thể động đậy. 

“Đừng, đừng mà, anh, đau, em đau quá… Em không muốn tiêm nữa, có thể bỏ qua cho em được không? Em mang thai rồi… Sao có thể tiếp tục tiêm chứ?”

Beta dưới thân bắt đầu lau nước mắt, rõ ràng còn chưa bắt đầu, đã kêu đau. 

Tiếng nức nở nhỏ vụn như đâm vào ngực người khác. 

Bác sĩ vừa định đâm kim tiêm vào lần nữa, Hàn Tẫn liền khóc đến không thở nổi, động tác giãy dụa cũng càng mãnh liệt. 

“Anh, em…… eo em đau, eo em rất đau……”

Giọng mũi nặng nề trầm đục, mang theo tiếng khóc ướt át. 

Trần Úc Thanh chậc một tiếng, kéo góc áo cậu ra, theo lưng dò vào. 

Những vết đỏ ở thắt lưng đập vào mí mắt, ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông hiếm khi trở nên u ám. 

Trần Úc Thanh ngước mắt, buông lỏng ràng buộc đối với Hàn Tẫn, tiếp theo lắc đầu với bác sĩ. 

“Bỏ đi, hôm nay không thể tiêm, trên lưng cậu ta lại nổi mẩn. Để lại thuốc và kim tiêm đi, chờ tốt hơn tôi tự tiêm cho cậu ta”. 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play