Hàn Tẫn khóc không phải vì Trần Úc Thanh đánh rơi kẹo của cậu, , à khóc là do Trần Úc Thanh không chơi với cậu. 
Anh trai nhỏ cậu thích nhất lúc đầu còn cùng cậu chơi rất thân thiết, thế mà hiện tại rộ nhiên bắt đầu chán ghét cậu. 
Giống như mẹ của mình, bất ngờ rời đi, nói đi ra nước ngoài liền ra nước ngoài, nói ở cùng với người khác thì liền ở cùng với người khác, nói không cần cậu thì liền không cần cậu. 
Trong nhận thức của trẻ con làm sao có thể không đau lòng? 
Đứa bé bên cạnh không ngừng lau nước mắt, trong lòng Trần Úc Thanh càng ngày càng áy náy, đành phải cầm lấy ngón tay mũm mĩm thịt của Hàn Tẫn, đem đồ chơi trong tay mình nhét vào tay cậu. 
“Được rồi, được rồi, anh sai rồi cò không được sao, anh không phải cố ý đâu. Sau này anh chơi với em, đồ chơi của anh cũng cho em chơi.”. 
“Em đừng khóc nữa, anh biết em vẫn muốn ở cùng anh, em mà khóc nữa là anh sẽ đi đấy. Em nỡ để anh đi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play