Thập niên 60: Nhật Ký Nuôi Con Trong Đại Viện

Chương 3: Chuyện lớn?


2 tháng

trướctiếp

Hàn Liệt không nghĩ tới còn có thể gặp phải chuyện này, nhưng anh lúc trước nghe chiến hữu nói qua, đúng là có người sẽ gặp được loại tình huống này, liền không hoài nghi, “Tôi ở bên này……”

“Không có việc gì đâu, cậu cứ làm tiệc rượu đem người về trước, thẩm tra chính trị cũng không cần bao lâu, bên chúng ta cũng là có thể đăng ký.”

Hàn Liệt nhíu mày: “Không được, việc này không tốt cho đồng chí nữ đâu.”

“Cậu sợ cái gì, nhân phẩm của cậu không có gì để nói, tôi làm người bảo lãnh cho cậu, đến lúc đó mặc kệ ai nói lung tung, cứ bảo người đó đến trước mặt sư trưởng tôi mà hỏi!”

Chung sư trưởng cũng hy vọng Hàn Liệt một tay mình một tay đề cử có thể thành gia sớm một chút, “Được rồi, cậu đi hỏi trước nữ đồng chí kia, nếu cô ấy không đồng ý, về sau tôi lại cho cậu nghỉ phép.”

Ngắt điện thoại, Chung sư trưởng nhìn về phía Hồ chính ủy: “Sao không cho tôi trực tiếp nói cho Tiểu Hàn, tư liệu về đối tượng của cậu ấy có vấn đề?”

Hồ chính ủy: “Chúng ta chưa thể xác định rõ, hơn nữa cho dù nói ra thì việc cậu ấy lấy đồng chí Liễu làm vợ cũng chẳng thành vấn đề, chẳng lẽ ông vì cái này mà để cậu ấy không lấy được vợ?”

Lời này tuy mâu thuẫn, nhưng Chung sư trưởng biết rõ ràng nội tình, liền gật gật đầu: “Ông nói có lý.”

Hàn Liệt ở bên này cũng đem đề nghị của Chung sư trưởng nói cho Liễu Tố Tố, anh vốn tưởng rằng cô sẽ không đồng ý, nhưng không nghĩ tới Liễu Tố Tố lập tức gật đầu: “Được, vậy chúng ta liền trở về đi.”

Hàn Liệt hơi giật mình: “Cô đồng ý?”

“Tôi có gì mà không đồng ý, đó là bộ đội, ta chẳng lẽ còn sợ anh khi dễ tôi?” Hơn nữa cô ngay từ đầu cũng không nghĩ tới muốn cùng Hàn Liệt phát sinh chuyện gì, hai người không có tình cảm, chẳng qua là theo như nhu cầu thôi.

Hàn Liệt cười, anh không nghĩ tới đối tượng xem mắt ngẫu nhiên mà anh gặp lại có tính tình hào sảng như vậy.

“Được, tôi đưa cô về, thuận tiện cầu hôn, ngày mai làm tiệc rượu.”

Tuy rằng không đăng ký được nhưng những việc cần làm khi kết hôn một chút cũng không thể thiếu, đây là bảo đảm đối Liễu Tố Tố. Hơn nữa Hàn Liệt cũng hiểu rõ, hiện tại nông thôn rất nhiều nơi căn bản sẽ không đi đăng ký, chỉ cần làm tiệc rượu, gặp qua cha mẹ liền coi như đã gả ra bên ngoài.

“Được.” Liễu Tố Tố gật đầu, hai người lại nắm mấy đứa nhóc cùng nhau trở về nhà.

Chờ về tới nhà, Liễu Thục Vinh đã sắp ngất rồi, hôm nay là ngày cháu trai nhà anh cả Vu Đại Trụ kết hôn, người nhà họ Vu đều phải đi, Liễu Thục Vinh vốn tính toán đưa nguyên chủ đi cùng nhưng nguyên chủ từ chối, lừa Liễu Thục Vinh nói mình muốn ở nhà làm quần áo mới, chờ đến ngày làm tiệc rượu mặc.

Liễu Thục Vinh đáp ứng nhưng chờ cho bọn họ vừa rời khỏi nhà, nguyên chủ liền chạy mất, mấy người Vu gia sau khi trở về trong phòng bóng người cũng không có, chỉ còn lại một bức thư trên giường nói con gái muốn theo đuổi tình yêu, Liễu Thục Vinh hãy coi như bà không có đứa con gái này.

Nhìn một hàng chữ kia, Liễu Thục Vinh suýt chút nữa hôn mê, Vu Đại Trụ chạy nhanh cùng hai con trai đi tìm, lại không dám gây ra động tĩnh quá lớn, nếu để cho người khác biết, không chỉ có thanh danh nguyên chủ bị hủy hoại mà ngay cả chỗ Hàn Liệt cũng không dễ xử lý.

Đúng lúc này, Liễu Tố Tố trở lại.

Liễu Thục Vinh chạy xông lên, bà ngày thường ôn hòa cũng nhịn không được muốn đánh vài cái lên người đứa con gái bất hiếu này, nhưng còn chưa mở miệng bà đã phát hiện phía sau Liễu Tố Tố không chỉ có hai cháu ngoại đi theo mà còn có Hàn Liệt mặc một thân quân trang.

Liễu Thục Vinh choáng váng.

Đây... đây chẳng lẽ là chạy trốn được nửa đường, bị Hàn Liệt bắt lại đưa về?

Ý tưởng này vừa xuất hiện, Liễu Thục Vinh rốt cuộc chịu đựng không nổi, thoát lực ngã xuống đất.

Liễu Tố Tố xông lên phía trước ôm lấy Liễu Thục Vinh, “Nương, con lên huyện thành mua vải nhưng người bán hàng nói không còn nữa, nửa đường lại té ngã một cái, may là gặp đồng chí Hàn Liệt, bằng không cũng không về được.”

Cô đem cái cớ trước đó nói lại một lần, lại giúp Liễu Thục Vinh thông khí.

Tiếng “nương” này Liễu Tố Tố gọi rất tự nhiên, đời trước cô không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh lớn lên, nhưng sau khi tiếp nhận ký ức, cô liền biết Liễu Thục Vinh đối xử với nguyên chủ rất tốt, cũng nhịn không được thở dài.

Để mà nói thì Liễu Thục Vinh là một người mẹ tốt, đáng tiếc trong lòng nguyên chủ chỉ có tình yêu, một chút cũng không nghĩ đến người trong nhà, nếu việc bỏ trốn lần này bị người ta biết, cả đời Liễu Thục Vinh ở trong thôn cũng không dám ngẩng đầu.

Nếu đã đồng ý với nguyên chủ, Liễu Tố Tố phải thực hiện lời hứa đối xử tốt với bà.

Nghe được lời này, Liễu Thục Vinh đột nhiên hiểu, tuy rằng không biết vì sao con gái đột nhiên thông suốt không đi tìm cái tên phụ lòng Trang Bạch Vũ kia, nhưng lúc này Hàn Liệt đang ở đây, không phải là lúc nói chuyện này, bà chỉ có thể gật đầu, nói: “Nương vừa rồi đứng không vững, cảm ơn Tiểu Hàn, mau vào nghỉ ngơi một chút, hôm nay trời nắng to, có bị cháy nắng không?”

“Bà ngoại, chúng cháu cháy nắng hết rồi!” Trang Tiền cùng Trang Trình lập tức chạy tới.

“Được, để bà ngoại pha nước đường cho các cháu uống.” Liễu Thục Vinh cười nói, đổ ra sáu ly nước đường trắng, mỗi người một ly, hai đứa nhỏ nhà Hàn Liệt tất nhiên cũng có phần.

Nhưng lá gan của hai đứa rõ ràng bé hơn nhiều so với hai nhóc Trang Tiền, không dám tiếp, nhìn thoáng qua Hàn Liệt sau đó mới nhận vào tay, bộ dáng nhút nhát sợ sệt, Liễu Tố Tố nhìn mà trong lòng chua xót.

Không chỉ bởi vì tính cách, còn có thân hình của hai đứa nữa.

Niệm Tô là bé trai, 5 tuổi nhưng lại nhỏ gầy hơn Trang Tiền Trang Trình 4 tuổi, trên mặt còn có một vết sẹo lớn màu đỏ, cùng với cặp mắt vô hồn không hề dao động kia, dù là người lớn nhìn cũng thấy sợ, theo như hình dung của đồng nghiệp thì cậu nhóc chính là 'ác ma'.

Hiện tại mọi người không hiểu bệnh trầm cảm là gì, nhưng Liễu Tố Tố nhìn ra được. Ánh mắt này không nên xuất hiện ở trên người một đứa bé 5 tuổi.

Chiêu Đệ còn gầy yếu hơn, đầu tóc lộn xộn, sắc mặt vàng như nến.

Nếu nói Niệm Tô là hờ hững, thì cô bé chính là sợ hãi, hơn nữa giống như đặc biệt sợ hãi người khác phái như chim sợ cành cong, cho dù Hàn Liệt là cha nhưng cô bé cũng không dám tới gần, anh liếc nhìn một cái cũng sẽ phát run.

Cô bé cắn môi do dự hồi lâu mới dám ngồi vào chỗ cách Liễu Tố Tố tương đối gần, ngay cả ngồi cũng chỉ dựa gần vào mép ghế.

Tình huống của hai đứa nhỏ này không ổn, mà Trang Tiền cùng Trang Trình cũng chẳng tốt hơn là bao.

Mặc dù có Liễu Thục Vinh cùng người Vu gia quan tâm, tính tình hai nhóc đã hoạt bát hơn chút. Nhưng rốt cuộc cha mẹ ruột đều không thích bọn nó, tính cách hai đứa vẫn sẽ khuyết thiếu, bằng không cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như trong sách.

Hơn nữa mấy ngày này chính là ngày mùa, Liễu Thục Vinh bị nguyên chủ làm cho tâm thần không yên cũng không có tâm tư quan tâm cháu ngoại, má hai đứa nhỏ đỏ bừng, khóe miệng tróc da, tóc cũng dài tới mức có thể buộc lên.

Liễu Tố Tố không tiếng động thở dài, chỉ cảm thấy gánh thì nặng mà đường thì xa.

Trong lúc cô đang quan sát các con thì Hàn Liệt cùng Liễu Thục Vinh bàn bạc xong, Liễu Thục Vinh kinh hãi: “Ngày mai liền làm tiệc rượu? Vội vàng vậy sao?”

Hàn Liệt gật đầu: “Hy vọng thím có thể hiểu, bên chỗ cháu thời gian gấp quá.”

Liễu Thục Vinh đương nhiên hiểu, hiện tại đối với bà mà nói, chỉ cần con gái có thể từ bỏ Trang Bạch Vũ thì cái gì cũng không quan trọng!

“Được, chúng ta liền chuẩn bị luôn, ngày mai cũng không tệ lắm, làm vào giữa trưa thế nào?” Liễu Thục Vinh hỏi.

Hàn Liệt đương nhiên đồng ý, “Làm phiền thím rồi ạ.”

Chờ nói xong, Hàn Liệt liền mang theo hai đứa nhỏ trở về trước, Liễu Thục Vinh sai làm Trang Tiền cùng Trang Trình gọi mấy người Vu gia về, vỗ vỗ tay Liễu Tố Tố nói: “Tố Tố, con cùng nương nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

Liễu Thục Vinh lớn lên xinh đẹp, Vu Đại Trụ đối với bà cũng tốt, chưa bao giờ để bà làm gì việc nặng, cho nên mặc dù năm mươi mấy rồi nhưng nhìn qua vẫn thập phần trẻ tuổi, mấy ngày nay vì chuyện của nguyên chủ mà tiều tụy không ít, trên đầu đã có mấy sợi tóc bạc.

Liễu Tố Tố nắm tay bà, cười cười nói: “Nương, nương đừng nghĩ nhiều, con đã nghĩ thông suốt rồi, trên đời này ngoại trừ cha mẹ ra, không ai vì thiếu một người thì sống không nổi, Trang Bạch Vũ chướng mắt con, con còn hiếm lạ gã làm gì? Hơn nữa con tin tưởng ánh mắt của nương, người nói Hàn Liệt không tồi, vậy khẳng định là không tồi. Con không muốn làm nương lo lắng.”

Nói ngắn ngủn mấy câu, nước mắt Liễu Thục Vinh thiếu chút nữa chảy xuống, nghẹn ngào gật đầu: “ Tốt lắm, con có thể nghĩ như vậy, nương liền an tâm rồi.”

Nhìn vành mắt bà đỏ lên, trong lòng Liễu Tố Tố cũng có chút hụt hẫng, “Nương, nương yên tâm, về sau chúng ta đều phải thật tốt, chờ con về sau có tiền đồ để nương hưởng phúc!”

Liễu Thục Vinh liền cười nói: “Nương còn hưởng phúc cái gì, con sống tốt là nương vui vẻ. Vết thương trên đầu con sao rồi?”

“Không có việc gì, bị rách chút da thôi, chờ lát nữa là ổn rồi.”

Nói chuyện trong chốc lát, mấy người Vu Đại Trụ cũng đã trở lại, thấy Liễu Tố Tố rốt cuộc nghĩ thông suốt, bọn họ cũng rất vui vẻ, đặc biệt là cha kế Vu Đại Trụ lập tức cười nói: “Chú nhớ rõ thôn bên cạnh vừa lúc bắt được một con lợn rừng đó, Tố Tố chờ chú đi đổi một miếng trở về, chúng ta ăn một bữa thật ngon!”

Dù sao cũng là cha kế, nguyên chủ vẫn luôn gọi Vu Đại Trụ là chú, Liễu Tố Tố cười gật đầu, còn chưa kịp nói chuyện, anh hai Vu Kiến Quốc liền nói: “Anh nhớ bên công xã có phó bếp nấu ăn hương vị khá ngon gần đây đang rảnh, anh đi mời hắn đến nấu tiệc ngày mai cho Tố Tố!”

Liễu Thục Vinh: “Mau đi mau đi, Kiến Dân, con kêu vợ con cùng đi mượn bàn ghế gì đó, dì đi mời người ngày mai lại đây hỗ trợ!”

Ngoại trừ Liễu Tố Tố, mọi người tức khắc liền bận việc, nhìn mọi người trong nhà náo nhiệt thành một đoàn, Liễu Tố Tố chỉ cảm thấy trong lòng có dòng nước ấm chảy quá, cô trước nay không nghĩ tới sống lại một đời, còn có thể gặp được người nhà tốt như vậy.

“Nương, chúng con làm gì bây giờ ạ!”

Trong phòng an tĩnh, thanh âm mấy đứa nhóc liền đặc biệt rõ ràng, Liễu Tố Tố rũ mắt cùng hai con khỉ con mắt to trừng mắt nhỏ.

Liễu Tố Tố ho nhẹ một tiếng: “Các con đi ra ngoài chơi đi.” Cô còn có việc phải làm.

Hai anh em tuy rằng là song sinh nhưng lớn lên lại chỉ có ba phần tương tự, nhóc có đôi mắt tương đối hẹp dài, tướng mạo văn nhã chính là anh trai Trang Tiền, nhóc còn lại mắt tròn xoe, có vẻ khoẻ mạnh kháu khỉnh chính là Trang Trình.

Trang Trình vô tâm không phế, nghe thế liền chuẩn bị chạy ra bên ngoài, lại bị Trang Tiền kéo lại: “Nương, chúng con vẫn là ở cùng nương đi, nương đụng phải đầu.”

Trang Trình vừa nghe: “Đúng đúng, nương, chúng ta ở cùng nương, về sau lại đi ra ngoài chơi.”

Liễu Tố Tố hiểu, đây là hai đứa nhóc sợ lại bị 'cô' bỏ rơi, khó trách trong sách miêu tả Trang Tiền thích tiền, nhìn qua đúng là có “tâm nhãn” hơn so với bạn cùng lứa tuổi.

Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ nói: “Đi cùng nương cũng được, nương hiện tại muốn đi làm một chuyện lớn, nếu các con có thể bảo đảm một chữ cũng không nói ra bên ngoài, nương liền mang các con đi.”

“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì ạ?!” Mắt hai đứa nhóc đồng thời phát sáng.

Liễu Tố Tố nói: “Chờ lát nữa các con sẽ biết, thế nào, có thể bảo đảm không?”

“Có thể có thể có thể! Nhất định không nói!”

“Được, vậy đi thôi.” Liễu Tố Tố mang theo hai nhóc ra khỏi cửa, chỉ cần không nói với bên ngoài, cô cũng không sợ hai nhóc đi theo, rốt cuộc nguyên chủ cùng hai đứa nhỏ một chút cũng không gần gũi, dù cô biểu hiện kỳ quái một chút, hai đứa cũng sẽ không phát hiện cái gì.

Trang Tiền đi theo sau Liễu Tố Tố, đi tới đi lui đột nhiên phát hiện: “Nương, đây không phải là đường đi về nhà ông hai sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp