Thập niên 60: Nhật Ký Nuôi Con Trong Đại Viện

Chương 17: Chà bông


2 tháng

trướctiếp

“Đoàn trưởng Trương, có phải nên nộp tổng giá trị sản lượng năm ngoái lên trên rồi không?”

Đoàn trưởng Trương nghe vậy thở dài: “Nộp lên đi.”

Tổng giá trị sản lượng cũng chính là tổng số lượng lương thực thu hoạch của năm trước, giờ là tháng tư, lẽ ra đã sớm nộp lên cấp trên rồi nhưng vẫn chậm trễ chưa nộp, vì sao chậm trễ? Vì xấu hổ chứ sao!

Quốc gia đang khó khăn, cái gì cũng thiếu, đặc biệt là lương thực, cho nên từ năm ngoái đoàn trưởng Trương đã mong ngóng sản lượng có thể cao một chút, như vậy lúc nộp báo cáo cũng coi như vì phát triển đất nước cống hiến một phần sức lực.

Nhưng đáng tiếc vị trí của bọn họ không tốt, không phải lũ lụt thì là khô hạn, hạn hán chết, úng nước cũng chết, mỗi năm lương thực ngoài ruộng có thể cung cấp cho nhà ăn đã coi như không tồi, càng miễn bàn đến giao lương thực cho cấp trên.

Tất nhiên lương thực có thể không giao nhưng giá trị sản lượng phải báo lên trên, mỗi năm thời gian này chính là lúc đoàn trưởng Trương thống khổ nhất, không chỉ không vẻ vang, còn bị đồng liêu trêu chọc.

Đặc biệt là lão Ngô kia, cả ngày cười nhạo, cũng không biết có cái gì tức cười, nếu bộ đội bọn họ cũng ở phương nam, sao phải lo ruộng thiếu lương thực?

Nghĩ đến đây ông liền tức giận, quay đầu nhìn thời tiết, “Tiểu Vương, mấy ngày trời không mưa rồi?”

“Gần một tuần rồi.”

Đó, càng tức giận hơn!

Ông trời không chịu mưa, đoàn trưởng Trương cũng không có cách nào, chắp tay sau lưng định ra ngoài ruộng đi dạo xem tình hình lúa mì.

Vừa nhìn là biết vẫn như cũ, mọi người vẫn cần mẫn gánh nước tưới cây, lúa mạch lớn lên nhưng vỏ rỗng nhiều, đây cũng là việc không có biện pháp giải quyết.

Không có nước không phân bón, chỉ có thể dựa vào vận may.

Đoàn trưởng Trương thở dài, lúc chuẩn bị đi, quay người lại đột nhiên ngây ngẩn.

“Ha, chuyện gì thế này?”

Ông đột nhiên nhìn đến một mảnh đất hẳn mới gieo hạt không bao lâu, vẫn còn là mấy mầm cây nhỏ, trái ngược hoàn toàn với cây lúa mì đã lớn xung quanh.

Đặc biệt là những cây phía góc trái ruộng lớn lên xanh um tươi tốt, nói một cách tương đối thì các mầm cây ở những nơi khác có vẻ hơi suy dinh dưỡng.

Đoàn trưởng Trương tưởng thời gian gieo giống không giống nhau, góc trái kia gieo trước nên lớn lên tốt một chút, nhưng đến gần lại phát hiện dưới cỏ chôn không ít ống trúc.

Ban đầu ông còn chưa hiểu được ống trúc này để làm gì, cúi xuống nhìn, hay thật, chỗ này có nước chảy!

Duỗi tay sờ phần đất xung quanh ống trúc, sự ẩm ướt càng thêm đối lập với những mảnh ruộng khác.

“Cái ống trúc này… để tưới nước sao?!”

Đoàn trưởng Trương quản lý đồng ruộng trong quân đội lâu như vậy, tức khắc hiểu vấn đề, trên mặt lộ ra biểu tình vui sướng, vội vàng chạy nhanh về phía văn phòng.

Tiểu Vương thấy ông mới đi đã quay lại còn tưởng có chuyện gì: “Đoàn trưởng Trương, ngài……”

“Đừng nói chuyện!” Đoàn trưởng Trương từ trong ngăn kéo móc ra một quyển sổ, lật lật, phát hiện trong sổ không ghi mảnh ruộng kia là của ai.

“Tiểu Vương, hơn hai mẫu ruộng gần phía tây nam là của nhà ai?”

“Hẳn là nhà phó đoàn trưởng Hàn, mới vừa nhận cách đây mấy ngày, trong sổ còn chưa kịp đăng ký đâu. Mảnh ruộng kia làm sao vậy……”

Lời còn chưa nói ra khỏi miệng, đoàn trưởng Trương đã hấp tấp đi ra ngoài, Tiểu Vương sửng sốt: “Ngài lại đi đâu vậy?”

“Đi tìm phó đoàn trưởng Hàn.”

“Nhưng lúc này cậu ấy đang huấn luyện mà!” Tiểu Vương hô.

Đoàn trưởng Trương tất nhiên là biết Hàn Liệt đang huấn luyện, nhưng ông cũng không tìm anh, ngẫm lại là biết, Hàn Liệt lúc trước ở quân đội lâu như vậy, trước nay chưa từng trồng trọt, hiện tại mới kết hôn, ruộng cây chắc chắn do người nhà anh lo liệu.

Nghĩ đến ruộng ngô, tâm đoàn trưởng Trương ngứa ngáy, muốn đi hỏi rõ ràng rốt cuộc có chuyện gì xảy ra. Ông không ngốc, nếu phương pháp chôn ống trúc thật sự hữu hiệu, ông phải nhanh chóng chiêu mộ người nhà Hàn Liệt vào văn phòng bọn họ, cùng nhau mở rộng biện pháp này ra toàn quân khu. Nói không chừng năm nay lương thực của quân khu bọn họ sẽ tăng không ít!

Như vậy nghĩ, bước chân đoàn trưởng Trương càng nhanh hơn.

***

Cùng lúc đó, sĩ quan hậu cần làm xong việc trở về nhà ăn, vừa vào cửa đã hỏi: “Tiểu Phương, hôm nay có cá không?”

Quân khu cách xa con sông, hơn nữa cá trong sông nhỏ, bắt cũng không được, muốn ăn cá cũng chỉ có thể đến Cung Tiêu Xã mua, cá của nhà ăn cũng là lấy từ bên huyên thành cung cấp cho Cung Tiêu Xã, không nhiều lắm, một tuần nhiều lắm chỉ ăn hai lần.

Tiểu Phương gật đầu: “Có, tôi đang chuẩn bị giết đây.”

“Đừng giết vội, tìm cho tôi hai con cá sống, tôi có việc cần dùng.”

Tiểu Phương chọn hai con nặng khoảng một cân cho hắn, hỏi, “Dùng làm gì vậy?”

“Còn nhớ đồng chí tay nghề rất tốt tôi từng nói không?”

Tiểu Phương đương nhiên nhớ rõ, lúc Chung sư trưởng đến hắn cũng ở đó, nghe sư trưởng khen đồng chí Liễu một trận, hắn vốn giống sĩ quan hậu cần không tin lắm, nhưng kết quả ngày hôm sau sĩ quan hậu cần đi chợ về liền y chang Chung sư trưởng.

Tiểu Phương vừa nghi hoặc vừa mong đợi, đồng chí Liễu này đến tột cùng là người phương nào.

“Vậy sĩ quan hậu cần mau đi đi, tôi chờ không kịp rồi!”

“Ha ha yên tâm đi, nói không chừng ngày mai Tiểu Liễu có thể tới nhà ăn chúng ta làm, chúng ta có lộc ăn rồi!”

Bọn họ cũng là công nhân nhà ăn, hơn nữa còn là đầu bếp nấu ăn, sao có thể không đến nếm thử mùi vị được? Thân là sĩ quan hậu cần, ông đương nhiên phải tỏ vẻ ủng hộ cấp dưới, việc cần làm thì phải làm!

Nghĩ đến cảnh đó, sĩ quan hậu cần nhịn không được bật cười, xách theo hai con cá bước chân nhẹ nhàng đến nhà Hàn Liệt.

Ông đứng ở sân ngoài sân chuẩn bị gọi người, đột nhiên nhìn thấy một người khác cũng đã đi tới.

Hai người sửng sốt nhìn nhau.

“Đoàn trưởng Trương?”

“Sĩ quan hậu cần, sao ông lại tới đây?”

Hai người đều quen biết nhau, cùng là văn chức trong quân đội, một người làm ở văn phòng, người còn lại vẫn luôn bận rộn ở nhà ăn, cho nên cũng không có giao thoa gì, bình thường chỉ thoáng gặp mặt mà thôi nhưng hôm nay đột nhiên tụ họp ở ngoài sân nhà Liễu Tố Tố.

Tuy không rõ đối phương tới làm gì nhưng đột nhiên mạch não hai người giống như nối liền, hai mắt trợn to, lập tức chạy nhanh vào trong viện, sợ bị đối phương đuổi kịp còn vừa đi vừa kêu∶ “Đồng chí Liễu có ở nhà không?”

Liễu Tố Tố đúng lúc có ở nhà, lúc này cô đang cùng chị Lữ học cách làm quần áo.

***

Sau khi hết bận làm việc ngoài ruộng, cô liền muốn đến nhà Trần Nam, cùng cô ấy đi tìm chị Lữ, không nghĩ tới buổi chiều chị ấy đã tự tìm đến nhà.

Liễu Tố Tố lúc ấy đang nấu cơm, Hàn Tiền đưa Lữ tẩu tử tiến vào, vừa vào liền cười nói∶ “Tiểu Liễu đúng không? Chị là Lữ Linh Chi, cách nhà cô mấy nhà đó, lúc trước muốn đến nhà chào hỏi một chút nhưng đứa bé nhà chị đột nhiên sinh bệnh nên không có thời gian.”

Trước đó, sau khi nói chuyện với Trần Nam về chị Lữ này, Liễu Tố Tố còn hỏi Hàn Liệt, Hàn Liệt nói chồng chị Lữ là đoàn trưởng Lưu, hai người không có giao tình gì nhưng đoàn trưởng Lưu là người rất thành thật, hai vợ chồng đều không tồi.

Liễu Tố Tố lập tức buông công việc trong tay, cười nói ∶ “Chào chị Lữ, chị ngồi xuống trước đã.”

Đưa chén nước qua cô còn lại hỏi ∶ “Đứa bé không có việc gì chứ?”

Lữ Linh Chi vẫy vẫy tay ∶ “Nó sức khỏe không tốt, cảm mạo phát sốt, mệt mỏi hai ba ngày ăn uống không vô.” Dừng một chút tiếp tục nói, “Tiểu Liễu này, chị cũng là có việc muốn nhờ cô giúp đỡ, Đại Cường nói bánh chà bông cô làm ăn rất ngon, cô có thể nói cho chị cách làm được không, nói không chừng đứa nhỏ có thể ăn được một ít.”

Lữ Linh Chi có ba đứa con trai, Đại Cường cùng tuổi với Hàn Cẩm, trẻ con ở quân khu trên cơ bản đều chơi cùng nhau, Đại Cường ngày đó thấy mấy đứa Hàn Tiền ăn bánh chà bông thèm không chịu được, chạy về liền nói với nương nó bánh này thơm ngon bao nhiêu, nếu có bánh này, em trai nhất định sẽ ăn cơm.

Thật ra chính là nó thèm, Lữ Linh Chi sao có thể không biết, chỉ là chị cũng ôm tâm lý muốn thử một lần, tới hỏi một chút xem món này làm thế nào, dù sao thì chị cũng không biết 'chà bông' là cái gì.

Liễu Tố Tố liền nói ∶ “Chà bông trong nhà vừa lúc đã dùng hết, nếu chị muốn làm thì mua thịt về, thịt lợn hay thịt bò đều được, sau đó...”

Cô cẩn thận nói một lần, nhưng Lữ Linh Chi vừa nghe nói cần thịt liền bắt đầu đau đầu, Liễu Tố Tố nhìn ra được, cũng không chọc phá: “Món này có hơi ngấy, nếu Tam Cường ăn không vô thì chị nên làm mấy món khai vị.”

Lữ Linh Chi trước mắt sáng ngời∶ “Tiểu Liễu nói đúng!”

Liễu Tố Tố liền đem cái bình dưa chua lấy ra, chia cho chị Lữ một ít, món này do cô ướp, chỉ có nước chua bên trong là bà Liễu làm để cô mang từ quê đến đây, đồ chua ăn ngon hay không, nước chua là quan trọng nhất, Liễu Tố Tố dặn Lữ Linh Chi đem dưa kẹp với bánh bột ngô, không cần thêm thịt là thành món khai vị.

Lữ Linh Chi vội vàng cảm ơn, về nhà làm phát hiện con trai đúng là ăn được thật, trong lòng càng cảm kích Liễu Tố Tố hơn, ngày hôm sau lúc đến chơi còn mang theo một rổ đồ ăn muốn tặng cho cô.

Liễu Tố Tố không chịu nhận∶ “Chị dâu, chỉ là một chén đồ chua thôi không có gì to tát, hơn nữa em còn có việc muốn nhờ chị đây.”

“Tiểu Liễu em nói đi.”

Liễu Tố Tố liền đem việc làm quần áo ra nói một lần, Lữ Linh Chi cười nói∶

“Chị còn tưởng là chuyện gì, cái này đơn giản, dù sao chị cũng muốn làm quần áo cho bọn nhỏ, đến lúc đó chúng ta cùng nhau, chị thuận tiện hướng dẫn em là được.”

Tay nghề của Lữ Linh Chi có tiếng ở quân khu, cho nên thường xuyên có người tới tìm chị học hỏi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp