Khoảnh khắc sức mạnh đang đè ép trên lưng rời đi, Sở Ca đột nhiên nhấc cổ áo của người đàn ông đẹp trai lạnh lùng trước mặt lên — không hề động đậy.
Sở Ca chỉ có thể nằm trên mặt đất, hai tay lúng túng nắm lấy cổ áo người đối diện, trừng mắt nhìn người ta, đang định nói lời gay gắt thì đối phương đã nhướng mi, nhẹ giọng hỏi: “Cậu là ai?"
Sở Ca: “…Tôi là cha của anh.”
Cảnh Thâm: “Không lễ phép.”
Sở Ca: “…” Đến cùng là cậu điên rồi, hay là do giấc mơ này quá thật?
Cảnh Thâm trực tiếp hất bàn tay đang nắm lấy áo mình của Sở Ca ra, đứng dậy, vuốt thẳng cổ áo hơi nhăn nheo, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên đang nằm trên mặt đất với vẻ mặt ngơ ngác.
Đây là người đàn ông đẹp nhất mà anh từng thấy.
Đến mức chỉ có thể dùng từ ‘xinh đẹp’ để hình dung.
Da trắng, mắt to, môi đỏ, lông mi dài, lúm đồng tiền đáng yêu.
Cảnh Thâm không hiểu tại sao trong đầu lại hiện ra cụm từ “trắng mịn như sứ, tưởng chừng như chạm vào là tan vỡ…”
Cảnh Thâm nhắm mắt lại, không dám nghĩ nữa.
Ngưu Soái Soái thấy Cảnh Thâm đau đớn nhắm mắt thì vội vàng đỡ Sở Ca đang nằm trên mặt đất lên, vừa đỡ người đứng dậy, vừa giải thích với Cảnh Thâm: “Cảnh Tổng, chuyện là như thế này, Sở Ca vừa đi lên sân khấu mới dựng trên trường quay thì vô tình bị ngã..."
“Là bể bơi tư nhân” Sở Ca lẩm bẩm xen vào.
Ngưu Soái Soái nhẹ nhàng đáp lại, mặt đầy vẻ có lỗi nhìn Cảnh Thâm: “Chỉ là đầu óc cậu ấy hình như bị ngã hỏng, còn có chút mất trí nhớ..."
Sở Ca gục vào người anh ta yếu ớt lên tiếng: “Ngưu Soái Soái, anh mới chính là người ngã hư đầu óc.”
Ngưu Soái Soái gật đầu, nhìn Sở Ca bằng ánh mắt ân cần và bao dung: “Em nói sao thì là như vậy đi.”
Cảnh Thâm nhìn Sở Ca, đồng tử dần dần trở nên mơ hồ, cảm thấy biểu tình của đối phương lúc này rất quen thuộc — đây là cảm xúc đã xuất hiện trên khuôn mặt của anh nửa giờ trước.
Trong đầu Cảnh Thâm đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ vô cùng phi lý.
Điện thoại trên tay lại rung lên.
Cảnh Thâm nhận cuộc gọi, bên kia vang lên một giọng nói hoạt bát: “Cảnh Tổng, quản gia gọi điện nói rằng bác sĩ thú y đã đến nhà thăm Tiểu Muội, nó hiện tại không sao cả. Em muốn nói một tiếng để anh không sốt ruột.”
Cảnh Thâm im lặng cầm điện thoại một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Anh là Trương Tiểu Cường?”
“Vâng Cảnh tổng.”
“Trương Cường ở đâu?”
“Trương Cường là ai? Là nhân viên mới của công ty chúng ta ạ?”
Chính là anh, Cảnh Thâm thầm trả lời trong lòng rồi cúp điện thoại. Anh bỏ tay xuống, nhìn những nhân viên không quen biết ở xung quanh, nhìn bệnh viện xa lạ, khung cảnh hoàn toàn chân thực.
Thần tượng của anh từng nói: “Sau khi loại trừ tất cả những thứ không thể, điều còn lại, dù khó tin đến đâu… cũng chính là sự thật.”
— Tiểu thuyết trên trang web đã ảnh hưởng đến thế giới của anh.
“Tôi không có bệnh” Sở Ca yếu ớt nói. Cậu thực sự rất mệt, vừa chạy từ khoa tâm thần trên lầu xuống cầu thang thì đã bị đẩy xuống đất, thể lực cũng cạn kiệt từ lâu. Hiện tại trái tim cậu đang đập thình thịch loạn nhịp, mặt cũng bắt đầu nóng lên: “Ông đây mẹ nó… không bị bệnh…”
Sở Ca chưa nói xong thì ngất đi.
“Tiểu Ca——” Ngưu Soái Soái hoảng sợ ôm lấy cậu lại vô thức nhìn về phía Cảnh Thâm, nhưng lập tức nhận ra ở đây còn có ‘người ngoài’, hắn không thể nói nhiều, chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu – ‘Nam nhân của anh, thỉnh tự tới bảo vệ.’
Cảnh Thâm: “Đi tìm cáng cứu thương.”
Ngưu Soái Soái: “…” Quả nhiên là anh, kim chủ ba ba đê tiện của tôi.
Các nhân viên công tác làm việc rất hiệu quả, chỉ trong năm phút đã vận chuyển Sở Ca bất tỉnh về phòng.
Toàn bộ quá trình Cảnh Thâm đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng dựa vào tường, trong lòng Ngưu Soái Soái rơi hết cả lít nước mắt vì Sở Ca.
Kim chủ giàu thì đúng giàu, đẹp trai cũng rất đẹp trai nhưng mà cũng thật sự không có trái tim. Cho dù anh có tự mình bế cậu ấy một chút, người khác cũng sẽ không nhận ra điều gì đâu, thật vô tình.
Suy cho cùng, Sở Ca cũng là bạn trai không danh không phận của anh mà.
“Chuyện hôm nay, bây giờ người đại diện có tiện trao đổi không? Anh có được toàn quyền xử lý để giải quyết triệt để cho nghệ sĩ được không?” Nhạc Tuệ San ôn hoà hỏi Ngưu Soái Soái.
Ngưu Soái Soái liếc nhìn Cảnh Thâm, nghĩ rằng người nhà mình đang ở đó, Cảnh Thâm cũng có thể nghe thấy nên đồng ý: “Chắc là… có thể.”
Nhạc Tuệ San mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại lạnh lùng sắc bén nói: “Việc xây dựng sân khấu chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng trọng lượng của mỗi nghệ sĩ là khác nhau. Tôi nghĩ chuyện hôm nay xảy ra, nghệ sĩ của anh cũng không phải hoàn toàn vô tội?”
Ngưu Soái Soái: “...” Đây có phải là ám chỉ Sở Ca quá béo không?
Ngưu Soái Soái lo lắng, điên cuồng nháy mắt với Cảnh Thâm, tức giận nói: “Nghệ sĩ của tôi nặng còn chưa tới 50 kg, sắp trở thành người giấy tới nơi, sao có thể là vấn đề của cậu ấy?!”
Nhạc Tuệ San cười mỉm: “Không có người giấy nào nặng năm mươi kg”.
Ngưu Soái Soái bị thái độ hống hách của nàng lấn át đến mức không biết phản bác như thế nào, đành tuyệt vọng hô lên: “Cảnh Tổng——”
Một tầm mắt không cảm xúc nhìn về hướng này, lòng Ngưu Soái Soái vừa thắt lại liền nghe Cảnh Thâm bình tĩnh nói: “Nhạc Tuệ San.”
Nhạc Tuệ San lập tức thu lại nụ cười, gọi: “Cảnh tổng.”
Ngưu Soái Soái thở phào đầy nhẹ nhõm, bắt đầu nở nụ cười, đã đến lúc vả mặt rồi hahaha! Tiểu Ca, mặc dù không được tận mắt nhìn thấy cảnh Cảnh Tổng dùng thực lực hộ thê cuồng ma, nhưng anh chắc chắn sẽ một năm một mười, nửa chữ cũng không mất mà kể cho cậu nghe!
“Cô rất có năng lực” Cảnh Thâm nhẹ nhàng nói “Quả thật thích hợp đảm nhận vị trí trưởng bộ phận PR.”
Ngưu Soái Soái: “...............”
Nhạc Tuệ San được cưng mà sợ, tuy không biết vì sao Cảnh Tổng vốn vẫn luôn kiệm lời lại đột nhiên khen ngợi nhưng vẫn rất lễ phép đáp lại: “Cảm ơn Cảnh tổng đã đánh giá cao."
“Tôi sẽ giao việc này cho cô, cố gắng giảm thiểu ảnh hưởng của dư luận.”
“Được, Cảnh Tổng.”
Hai người nói chuyện như không có ai xung quanh, Ngưu Soái Soái hoàn toàn bị phớt lờ, bất lực nhìn Cảnh Thâm bước vào phòng, tay trái run rẩy đưa ra chỉ về phía cửa, nửa ngày cũng không nghẹn ra nổi một câu.
“Anh Ngưu phải không?" Nhạc Tuệ San nói một cách vừa nhẹ nhàng vừa cứng rắn: “Anh đừng quá lo lắng, nghệ sĩ nhất định đã chịu thiệt thòi trong việc này. Chúng tôi sẽ chịu mọi chi phí y tế, cũng sẽ bồi thường phí tổn thất thu nhập và tinh thần cho cậu ấy. Thiên Thịnh vừa mới bước chân vào làng giải trí, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội hợp tác, không cần phải mất vui vì chuyện nhỏ này.”
Ngưu Soái Soái hiểu ý, đây là đưa tiền kèm theo đe dọa.
Bộ mặt thật của những kẻ tư bản tàn nhẫn đã lộ rõ.
Ngưu Soái Soái từ từ rút tay lại, ôm đầu ngồi xổm xuống.
Nhạc Tuệ San lấy bất biến ứng vạn biến, không phản ứng gì mà lặng lẽ chờ đợi anh ta đưa ra lựa chọn.
Một lúc sau, Ngưu Soái Soái thì thầm: “Đây là lần đầu tiên Sở Ca của chúng tôi đóng vai nam số ba.”
“Sẽ còn nhiều cơ hội hơn nữa trong tương lai.”
“Liệu có thể làm nam số hai được không?"
“Chuyện này không phải là không thể cân nhắc.”
“Còn nam số một thì sao?”
“Anh Ngưu, làm người phải biết thấy đủ.”
“Ồ…”