Cảnh Thâm thả lỏng tư thế, suy nghĩ một lúc rồi bình tĩnh nói: “Thật ra cậu không cần tiếp cận tôi. Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, về phương diện kinh doanh, tôi là người không để ý nhiều đến tình cảm. Cậu có thể truyền đạt lại điều này đến chú Sở.”
-- Thật là một người đàn ông kiêu ngạo đáng kinh tởm.
Sở Bội cười nhẹ, cụp mắt với vẻ mặt tổn thương: “Anh Thâm, anh hiểu lầm rồi. Thật ra sau khi trở về, em rất cô đơn. Hiện tại trong nước em chỉ quen biết mỗi mình anh. Em thực sự rất vui khi được gặp anh ở bên ngoài nghĩa trang ngày hôm đó. Chú và dì Thẩm năm xưa cũng đối xử rất tốt với em... Vì vậy, em nghĩ rằng anh Thâm cũng sẽ rất vui khi gặp em…”
Một người rất biết cách ăn nói, có vẻ ngoài vừa mềm yếu lại trắng trẻo, thậm chí còn lôi kéo cha mẹ mình vào câu chuyện. Hầu hết mọi người đều sẽ mềm lòng.
Nhưng Cảnh Thâm không ăn cái bộ dáng này của cậu ta, thậm chí còn cảm thấy dáng vẻ tiểu bạch hoa đáng thương nhu nhược của Sở Bội quen thuộc đến lạ lùng.
Một ý tưởng bỗng lóe lên trong đầu.
Cảnh Thâm biết Sở Bội trông giống ai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT