Thân hình thanh niên cao gầy, trên mặt đeo một đôi kính gọng bạc có hoa văn tao nhã, khuôn mặt thanh tú, thần sắc lại có chút co quắp khô khan: “Quả thật là anh, em đến thăm bà nội, đi ngang qua cũng đem một bó hoa cho chú Thẩm, dì Thẩm.”
Cảnh Thâm nắm chặt bó hoa không nói lời nào.
“Thâm Ca, anh có phải là không nhớ rõ em?” Thanh niên gãi đầu một cái, gương mặt có hơi ngượng ngùng: “Em là Sở Bội, khi còn bé chúng ta có một khoảng thời gian cùng nhau chơi đùa.”
Cảnh Thâm lẳng lặng mà nhìn cậu ta, ngay khi sắc mặt thanh niên càng ngày càng đỏ mới thản nhiên nói: “Bọn họ không thích hoa bách hợp.”
Sở Bội vẻ mặt bối rối, lắp bắp nói: “...V-vậy sao…”
Nhưng không chờ cậu ta nói xong lời xin lỗi, Cảnh Thâm đã đem theo bó hoa bách hợp kia rời đi không quay đầu lại.
Mấy thứ như tình tiết cốt truyện này không phải có bản lĩnh tự động sữa chữa sao? Cảnh Thâm hiện tại một chút hứng thú đối phó qua loa cũng không có. Anh tiện tay đem bó hoa bách hợp ném vào thùng rác trước cổng mộ viên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play