“Cộp cộp”

Có tiếng gõ cửa.

Cảnh Thâm cao giọng nói: “Vào đi.”

Người gõ cửa là Trương trưởng phòng của bộ phận PR đã rời đi trước đó. Điều khiến Cảnh Thâm cảm thấy ngạc nhiên là anh ta đã thay đổi trang phục, từ vest tối màu sang vest sọc sáng.

Mà khiến Cảnh Thâm càng khó hiểu hơn là, đối phương cũng thay đổi kiểu tóc, từ mái tóc ngắn vuốt ngược trở thành tóc mái xéo, thiếu chút nữa không nhận ra đó là Trương trưởng phòng, có cảm giác từ một trưởng bộ phận có năng lực trở thành một sinh viên đại học mới ra đời lăn lộn.

“Cảnh Tổng”. Âm thanh Trương trưởng phòng nói chuyện cũng rất nhỏ, khiến Cảnh Thâm nhướng mày. Anh đè nén mọi khó chịu trong lòng hỏi: “Đã tra được chưa?”

“Vẫn chưa” Trương trưởng phòng nói với vẻ mặt lo lắng: “Quản gia gọi điện báo Tiểu Muội bị ốm.”

Cảnh Thâm: “...Em gái?”

Trương trưởng phòng gật đầu: “Vâng, quản gia nói buổi tối cho Tiểu Muội ăn thức ăn cho chó, sau đó nó nôn hết ra ngoài.”

Văn phòng chìm vào sự im lặng vừa ngột ngạt vừa hoang mang.

Cảnh Thâm nhìn chằm chằm vào Trương trưởng phòng, đang định hỏi liệu hắn có cố tình đọc nội dung cập nhật trên trang web để mua vui cho sếp hay không thì điện thoại di động trên bàn bắt đầu “ong ong” rung lên.

“Cảnh Tổng, điện thoại của anh.” Cảnh Thâm nhìn Trương trưởng phòng vừa nói xong đã biến ba bước thành hai đi đến bàn làm việc cầm điện thoại lên, sau đó chạy bước nhỏ đến gần rồi dùng hai tay nâng điện thoại lên trước mặt anh. Toàn bộ quá trình biểu hiện cực kỳ chân chó, giống như một cô thư ký nhỏ.

Cảnh Thâm cau mày nói: “Hôm nay anh có hơi kỳ lạ.” Anh cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, sau đó toàn thân cứng đờ.

Tên người gọi: Sở Ca.

Cảnh Thâm: “...” Thật quá đáng.

---------------

 Điện thoại cứ reo vang.

Cảnh Thâm nhìn dòng chữ ‘Sở Ca’ trên màn hình như nhìn thấy ma, khiếp sợ nhìn về phía Trương trưởng phòng cầu đồng cảm.

Trương trưởng phòng liếc thấy cái tên trên màn hình điện thoại, vẻ mặt ngây thơ vô tội hơi nghiêng đầu nhìn về phía Cảnh Thâm.

Tiểu Trương: O.O?

Cảnh Thâm: = =?

“Cuộc điện thoại này là như thế nào?” Cảnh Thâm có chút tức giận hỏi. Cái này nếu là đùa giỡn thì có hơi quá đáng.

Trương trưởng phòng khó hiểu đáp lại: “Em… em cũng không biết, sếp nếu không thì nhận máy xem thử đi?”

Cảnh Thâm cố gắng nhìn ra dấu vết đùa giỡn dù là nhỏ nhất trên mặt đối phương.

Nhưng hoàn toàn không có.

Biểu cảm của Trương trưởng phòng rất ngơ ngác và mờ mịt, thuần khiết ngây thơ.

Một lúc sau, anh ta như hiểu ra điều gì đó, đột nhiên nói: “Sếp nhận điện thoại đi, em ra ngoài trước.”  

Anh ta đặt điện thoại xuống mép bàn gần Cảnh Thâm nhất, rồi nhón chân rón ra rón rén chạy ra ngoài, thật cẩn thận mà đóng cửa lại, mọi hành động vô cùng liền mạch lưu loát.

Cảnh Thâm thậm chí không có cơ hội phản ứng.

Điện thoại ở trên bàn vẫn còn đang reo.

Cảnh Thâm nhìn dòng chữ ‘Sở Ca’ nhấp nháy trên màn hình, chỉ trong vài giây, trong đầu anh hiện lên rất nhiều suy nghĩ.

Anh đưa tay ra và từ từ tiến lại gần điện thoại như thể đang chuẩn bị chạm vào một quả bom hẹn giờ. Khoảnh khắc đầu ngón tay anh sắp tiếp xúc với điện thoại, cuộc gọi đã bị phía bên kia cắt đứt.

Sau khi màn hình tối sầm đi, Cảnh Thâm nhận ra vừa rồi tim mình đập vô cùng mạnh, lồng ngực có hơi tức nghẹn và ngột ngạt.

Màn hình điện thoại lại lần nữa sáng lên, hiện thị thông báo cuộc gọi nhỡ từ ‘Sở Ca’, trần trụi mà chọc vào đôi mắt của Cảnh Thâm.

Cảnh Thâm rất chắc chắn rằng trong danh bạ của mình không có ai tên Sở Ca.

Ngày hôm nay liên tục xảy ra những việc tưởng chừng như một trò đùa ác ý của ai đó.

Vì bị sốc bởi cuộc gọi bất ngờ nên anh thậm chí còn không kịp thắc mắc về hành vi và lời nói kỳ lạ của Trương Cường.

Vô duyên vô cớ mà chạy ra ngoài sau đó thay đổi diện mạo, bộ phận PR dạo này rảnh quá phải không?

Anh kiếm ở đâu ra một quản gia. Hơn nữa từ khi nào có nuôi một con chó tên là ‘Tiểu Muội’ ?

Rốt cuộc ai lại đi đặt tên cho một con chó là ‘Tiểu Muội’ ?!

Vớ vẩn, tất cả mọi thứ đều vô cùng vớ vẩn!

Một trang web bị hỏng lại khiến anh tâm thần không yên, cả ngày đều bất an. Nội tâm Cảnh Thâm lần đầu tiên sinh ra cảm giác muốn “Thiên Lương Vương phá”.

( Trời lạnh cho Vương thị phá sản, tui nghĩ cái này chắc ai cũng biết rồi. )

Đừng để anh bắt được chủ nhân của trang web này, nếu không anh nhất định sẽ mang theo một đội luật sư đến dạy cho hắn biết thế nào là quyền danh dự !

Cảnh Thâm tức giận đến mức cởi cúc cổ áo ra, sau khi làm xong hành động này, trong tiềm thức anh muốn xem qua bìa cuốn tiểu thuyết trên trang web.

May mắn thay, bìa cuốn tiểu thuyết không hề thay đổi.

---------------

Bầu trời dường như tối rất nhanh. Khi Cảnh Thâm quay lại, cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn đã hoàn toàn nhiễm màu bóng đêm dày đặc, phản chiếu ra ngọn đèn neon của khu thương mại đối diện. Bỗng nhiên một loại cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua lại ánh lên trong mi mắt anh.

Bối rối.

Cảm thấy bối rối không thể giải thích được.

Cảnh Thâm nhặt chiếc áo khoác bị vứt trên ghế sofa rồi vừa mặc vào vừa đi về phía cửa văn phòng.

Sau khi dùng sức đẩy cửa ra, Cảnh Thâm lại lần nữa chết lặng.

Vốn dĩ khi cửa phòng mở ra sẽ là một hành lang trống trải dẫn thẳng đến thang máy, nhưng lúc này lại đột nhiên xuất hiện một chiếc bàn làm việc màu trắng dựa sát tường ở phía bên trái hành lang nhỏ hẹp.

Một khuôn mặt ngây thơ thò ra từ phía sau máy tính trên bàn, chớp mắt dò hỏi: “Cảnh Tổng?”

“Trương Cường”, Cảnh Thâm cuối cùng đã đạt tới cực hạn của sự nhẫn nại, anh nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt nhất là anh nên giải thích mọi chuyện rõ ràng cho tôi!”

“Cảnh Tổng… Em phải giải thích cái gì cơ?” Ánh mắt của đối phương càng trở nên mờ mịt hơn, chậm rãi nghiêng đầu thật cẩn thận.

Cảnh Thâm thực sự muốn đấm anh ta một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play