Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh siết chặt cốc nước đang cầm trong tay. Ngay cả biểu cảm thản nhiên thường thấy suýt chút cô cũng không giữ được.

 Những người có mặt ở hiện trường không ai không kinh ngạc. Tim hồi hộp lên xuống, không biết nên nói gì thì thích hợp trong tình huống này.

Có ai ngờ đâu, trong một chương trình giải trí nhỏ, không chỉCEO của Châu Thị Media đến, mà còn đưa cả người vợ mới cưới ẩn hôn của mình đến nữa.

Hai vợ chồng này đang làm gì chứ?

Vì công việc?

Hay là để chơi trò lãng mạn, thể hiện tình cảm?

Trong số những người này, người  buồn nhất đương nhiên là Kim Bối và Kinh Nguyên.

Cùng là yêu thầm, nhưng Kim Bối đã thể hiện rõ, còn Kinh Nguyên thì không. Có điều cũng tám cân nửa lạng, đều khó chịu như nhau.

Bầu không khí chợ đông đặc lại, vài giây sau, Lục Hành cười rồi nói:
“Sếp Châu với Trưởng phòng Khương rất xứng đôi.”

Châu Dị cười đểu, ra hiệu trợ lý Trần cất lại giấy đăng ký kết hôn.

Châu Dị bình thản vững chãi công bố quan hệ giữa anh và Khương Nghênh, sau đó nhìn Kim Bối đang đứng đối diện mình.
“Còn nghi ngờ điều gì nữa không?”
Kim Bối tim thót lại, lắp bắp:
“Không… không có.”

Kim Bối nói xong thì không nói gì nữa. Có cảm giác như bị vả mặt trước bao nhiêu người, đau đến rát mặt.

Một trận ầm ĩ, cuối cùng kết thúc với một phương thức không mấy thể diện.

Đến khi mọi người đều giải tán, Châu Dị mới nghiêng đầu nhìn Khương Nghênh.

Khương Nghênh tựa vào máy nước nóng lạnh, một tay cầu cốc nước nhìn thẳng vào mặt anh, lạnh lùng.

Châu Dị thót tim, có hơi chột dạ, có hơi hoảng hốt.

Trợ lý Trần đứng trước mặt Châu Dị, chứng kiến hết toàn bộ vẻ mặt anh, thầm lau mồ hôi hột: Bảo là không thích mà? Thế này là biểu hiện của người không thích đây sao?

Trợ lý Trần cảm thấy lát nữa sẽ có một trận đại chiến, để tránh nằm không cũng dính đạn, bèn ho nhẹ.


“Sếp Châu, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi về trước.”

Châu Dị: “Ừ.”

Trợ lý Trần nghe thấy Châu Dị trả lời, bèn xoay người nở nụ cười chào Khương Nghênh, rồi vội chuồn đi.

 

Cùng với tiếng cửa đóng lại vang lên “cạch”, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Châu Dị và Khương Nghênh.

Châu Dị đẩy lưỡi lên trên trong má mình, đứng dậy bước về trước mặt Khương Nghênh.

Khương Nghênh ngửa mặt nhìn anh.
“Vui không/”

Châu Dị nhận ra là cô giận thật rồi, bèn thôi vẻ cà lơ phất phơ, trầm giọng nói vài câu.
“Hai chúng ta vốn là vợ chồng.”

Khương Nghênh cười mỉa:
“Chơi nhập vai luôn rồi?”

Sự trào phúng trong đáy mắt Khương Nghênh khiến tâm tư muốn phơi bày mọi thứ của Châu Dị không còn chỗ che giấu. Anh biết rõ Khương Nghênh không nhận ra điều gì, nhưng Châu Dị vẫn thấy rất buồn.

Hai người, một người ngửa mặt, một người cúi đầu nhìn nhau.

Lồng ngực Châu Dị chợt bức bối, anh đút hai tay vào túi, cúi đầu, giọng nói vang lên chút tủi thân.
“Bà xã.”

Khương Nghênh lạnh lùng:
“Châu Dị.”

Châu Dị cúi mắt, đôi mắt sụp xuống:
“Bà xã.”

Khương Nghênh bị hai tiếng “bà xã”của Châu Dị làm cho cảm thấy sốt ruột, đôi mày thanh tú chau lại.
“Châu Dị, anh có biết là công khai quan hệ giữa chúng ta với nghệ sĩ có nghĩa là thế nào không?”

Đối diện với câu hỏi của Khương Nghênh, Châu Dị nhìn vào đôi môi đỏ của cô, nở nụ cười, không trả lời mà hỏi lại:
“Bà xã, giờ làm sao?”

Khương Nghênh nhíu mày:
“Cái gì?”

Châu Dị đưa tay đặt lên eo cô, dè dặt, không dám chạm mạnh, chỉ hơi đặt nhẹ vào.
“Giờ anh muốn hôn em.”

Khương Nghênh: “…”

Khương Nghênh bị thái độ vừa làm nũng vừa quyến rũ chết người này của Châu Dị giày vò đến không chịu được. Đang định đưa tay đẩy anh ra thì Châu Dị cúi đầu, cắn vào môi cô.
“Đồ vô ơn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play