Đến tham gia show này đều là thực tập sinh của Châu Thị Media và Hải Tinh Media.

Nói thẳng ra thì cơ hội thế này chẳng là gì đối với các vị thuộc tuyến 1, nhưng đối với họ mà nói là cơ hội khó cầu.

 Như Khương Nghênh đã nói, dù là trong show này bọn họ không có màn thể hiện cực kỳ xuất sắc, chỉ cần ghi hình xong thì chí ít họ có thể trở thành gương mặt quen thuộc trước đám đông.

Khương Nghênh dứt lời, cũng không vội bảo họ bày tỏ quan điểm, cô cứ bình thản ngồi đó.
“Không vội, mọi người cứ từ từ suy nghĩ, sáng mai trả lời cho tôi là được.”

Khương Nghênh càng thản nhiên, thì các nghệ sĩ đối diện càng như ngồi trên lửa đỏ.

Một hồi sau, Kim Bối mở miệng trước. Cô hắng giọng rồi nói.
“Tôi… tôi đồng ý phối hợp.”

Kim Bối bày tỏ đầu tiên, Kinh Nguyên và Lục Hành cũng phát biểu ngay sau đó.

Phương án này xem như là chắc chắn.

Khương Nghênh trước giờ luôn có tiếng là khó nói chuyện, tức là mấy người này đã đồng ý phối hợp nhưng cô cũng không quên nhắc nhở họ, tránh chuyện Lạc Hàm xảy ra lần nữa.

Xử lý xong mọi chuyện, Khương Nghênh bảo mọi người đi nghỉ, còn mình thì ở lại thu dọn đồ ăn thừa trên bàn.

 Kim Bối và Thiệu Hạ vốn đề nghị muốn ở lại phụ cô, nhưng đều bị cô từ chối. Lý do rất đơn giản: Cô muốn yên tĩnh.

Nhìn thấy mọi nghệ sĩ đều về phòng mình, Khương Nghênh bắt đầu bận rộn.

Mặt khác, Châu Dị đang ngồi xe chạy vội về, nhắm mắt tựa lưng vào ghế nghe trợ lý Trần báo cáo công việc.

“Sếp Châu, cái đơn hàng Vạn Thịnh có lẽ là đã có ai thọc gậy bánh xe rồi, anh Lý đã đi mấy lần rồi nhưng đối phương chẳng hề lộ diện.”

Châu Dị chỉ ừ.

Nghe thấy giọng Châu Dị lắng xuống, trợ lý Trần cẩn trọng ngước lên gương chiếu hậu nhìn Châu Dị.

Thấy Châu Dị chẳng có biểu cảm gì, anh nhất thời không biết rốt cuộc là Châu Dị đang vui hay đang không vui. Suy nghĩ một hồi anh lại nói.


“Phía cô Quan đã giải hủy hợp đồng rồi. Sự việc phát triển có hơi tệ.”

Châu Dị nghe nói, từ từ mở mắt.
“Sao?”

Trợ lý Trần đáp như sự thật.
“Hiện giờ cô Quan chĩa mũi dùi về mợ, cô ấy nói là mợ…”

Châu Dị:
“Nói mợ làm sao?”

Trợ lý Trần:
“Nói là mợ quyến rũ anh trong show.”

Đôi mày kiếm của Châu Dị nhíu lại. Trên gương mặt lạnh lùng u ám hiện lên ý cười.
“Ồ? Cô ta còn nói gì nữa?”

Thấy nụ cười khó hiểu của Châu Dị, trợ lý Trần có hơi không hiểu anh vui vì điều gì, tiếp tục nói.
“Nói khá nhiều, đều là những lời khó nghe. Đại khái là ám chỉ mợ với anh có quan hệ mờ ám.”

 Châu Dị bật cười.
“Vậy phía phòng công chúng nói gì? Có thể hiện gì không?”

Trợ lý Trần ngập ngừng rồi nói.
“Có, đầu tiên là mợ bảo mọi người tiết lộ chuyện nhà họ Châu tài trợ cho mợ, rồi sau đó thuê seeding đẩy cái thông báo của cô Quan lên, nghe nói…”

Trợ lý Trần lại ngập ngừng, Châu Dị không khỏi bực bội.


“Trần Triết, cậu lén tôi đi học lớp văn học ngôn ngữ Hán đó à?”

Trợ lý Trần bức bối, nhất thời không kịp phản ứng.
“Dạ?”

Châu Dị cười nửa miệng.
“Đừng có lấp la lấp lửng, nói thì nói rõ ràng, ngắn gọn, mạch lạc.”

Trợ lý Trần: “…”

Trợ lý Trần nhìn nụ cười nửa miệng của Châu Dị, biết là anh đã bực bội, bèn vội vàng nói tiếp.
“Nghe bên phòng công chúng nói mợ ra lệnh dù cho cô Quan có đăng gì lên weibo, chỉ cần có liên quan với anh và mợ thì đều không phản bác, không thanh minh.”

Trợ lý Trần dứt lời, thầm quan sát biểu cảm của Châu Dị.

Châu Dị đưa tay kéo cà vạt, tâm trạng khá vui.
“Phương thức này khá tốt.”

 Trợ lý Trần nuốt nước bọt: Anh là sếp, anh quyết. Anh vui là được.

Khi xe đến biệt thự tổ chương trình, Châu Dị mở cửa xuống xe, bước vội vào cửa. Anh quét mắt nhìn phòng khách cuối cùng nhìn vào dáng người đang bận rộn trong nhà bếp.

Khương Nghênh đang khom lưng thu dọn rác, vạt áo hơi đẩy lên cao để lộ chiếc eo thon.

Châu Dị khép hờ mắt thưởng thức, rồi bước vào nhà bếp.

Khương Nghênh nghĩ là người đến là Kim Bối, hoặc Thiệu Hạ bèn không quay đầu lại mà nói.
“Tôi đã thu dọn xong rồi, về nghỉ ngơi đi.”

Khương Nghênh vừa dứt lời thì người đứng sau dán sát vào.

Dường như vào khoảnh khắc ấy, Khương Nghênh đã đoán ra được người đó là ai.

Động tác tay cô ngừng lại, cô ý thức muốn nhổm người lên nhưng ngờ đâu cô vẫn chưa đứng thẳng thì Châu Dị đã một tay bóp lấy eo cô, rồi ép người cô xuống.

Khương Nghênh không thể phản kháng, Châu Dị nghiêng người kề vào tai cô, giọng nói trầm ấm có pha một chút ý cười.
“Eo đẹp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play