Nghệ sĩ chị cả Châu Thị Media với chị cả pòng Quan hệ công chúng Châu Thị Media.

Bài đăng của Quan Luy trên weibo gây cho giới giải trí không ít sóng gió.

Nghệ sĩ của Châu Thị Media đều là yêu tinh, không bình luận, không share, không like, đều ở trong tình trạng là quan sát.

 

Mọi người đều không hiểu tại sao công ty lại hủy hợp đồng với Quan Luy.

Cũng không hiểu tại sao Quan Luy lại ra một cái thông cáo to đùng như vậy, câu nào cũng nhằm vào Khương Nghênh.

Có điều, không hiểu cũng chẳng sao. Im lặng là tốt. Nhỡ nhưng đứng nhầm đội thì chỉ có nước tự đào mồ chôn mình.

Weibo Quan Luy đăng thông báo chưa đến năm phút, thì Khương Nghênh nhận được tin.

Lúc này, cô đang gọi cho Tô Dĩnh, hỏi tình hình sức khỏe của Tô Dĩnh.

Nhìn thấy Kiều Nam nhắn tin cho cô thì cô tìm lý do cúp máy với Tô Dĩnh.

Sau khi cúp điện thoại, Khương Nghênh đang nhìn thông tin Kiều Nam nhắn đến, cô vẫn chưa xem xong thì điện thoại Kiều Nam đến ngay sau đó.

“Trưởng phòng Khương, tin em gửi chị chị xem chưa?”

Khương Nghênh đáp.
“Đang xem.”

Kiều Nam:
“Công ty hủy hợp đồng với Quan Luy, không nói lý do, nhưng Quan Luy đẩy hết mọi trách nhiệm lên người chị. Không chỉ vậy, cô ấy còn ám chỉ chị quyến rũ Sếp Châu.”

Quyến rũ Châu Dị?

Kiều Nam dứt lời, không thấy Khương Nghênh trả lời, nên giọng điệu gấp gáp.
“Chuyện này chưa xong chuyện khác đã tới. Chuyện Thiệu Hạ vẫn chưa xử lý xong nữa, bây giờ lại ra vụ này, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”

Tâm trạng Khương Nghênh chẳng phập phù nhiều như Kiều Nam. Giây đầu tiên khi nghe công ty hủy hợp đồng vói Quan Luy, cô thực sự có kinh ngạc, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì cô nhanh chóng nghĩ ra thông suốt.

Những năm qua Quan Luy kiêu căng ngang ngược, ỷ vào quan hệ với Châu Dị mà chẳng để ai vào mắt, gây tội với mọi người khắp nơi.

Những điều này chẳng phải là chuyện nhỏ. Điều ngu ngốc nhất là lần nào cô gây chuyện bị bọn phóng viên đẩy ra đầu sóng ngọn gió thì cô cũng phải lôi Châu Dị vào để chết cùng cô một lần.

Có một rồi lại có hai, không thể nào tiếp tục ba, bốn được.

Chỉ cần Châu Dị không phải là kẻ háo sắc u mê, thì hủy hợp đồng với Quan Luy là chuyện sớm muộn.

Có điều, điều này cũng đang thể hiện con người Châu Dị khá bạc tình. Dù sao chuyện Quan Luy là hồng nhan tri kỷ của anh thì ai cũng biết, mà cũng không phải là chuyện mới mẻ gì.

Đối mặt với câu hỏi của Kiều Nam, Khương Nghênh vô cùng bình tĩnh.


“Không cần để ý đến cô ta. Cũng không cần trấn áp dư luận.”

Kiều Nam:
“Nhưng bây giờ đã có phóng viên gọi đến công ty hỏi tình hình của chị, em lo…”

Khương Nghênh:
“Tung ra tin nhà họ Châu tài trợ cho tôi đi học.”

Kiều Nam đi theo Khương Nghênh một thời gian rồi, nên vẫn khá ăn ý.
“Tạo cho mọi người nhầm lẫn chị là con gái nuôi của nhà họ Châu?”

Khương Nghênh giọng lạnh lùng.
“Đừng có điều hướng, cứ nói theo đúng hiện trạng.”

Kiều Nam nghĩ Khương Nghênh muốn tẩy trắng cho mình, bèn đáo.
“Hiểu rồi, vậy nếu phía Quan Luy đăng thêm gì nữa thì làm sao?”

Khương Nghênh trầm tư một hồi rồi nói:
“Giúp cô ta đi, mua seeding đẩy ngôn luận của cô ta.”

 Kiều Nam mơ hồ: “Hả?”

Khương Nghênh giải thích:
“Dùng tin đồn của tôi với Sếp Châu để áp chế tin đồn của Thiệu Hạ và Chúc Kha cũng có lời mà. Dù sao tôi với Sếp Châu cũng không phải là nghệ sĩ, không sợ tiếng tăm kém. Cô làm hết việc tôi đã dặn đi, sau đó dặn người của phòng công chúng không được đăng thêm ý kiến gì. Người hóng chuyện thì mỗi người một quan điểm.

Cô là sinh viên nữ mà nhà họ Châu tài trợ.

Còn về con gái nuôi hay là gì đó thì cứ để cho dân hóng chuyện suy đoán.

Quan Luy đăng thông cáo đó thoạt nhìn thì có vẻ rất đáng sợ, nhưng nghĩ kỹ lại thì phát hiện chẳng có chứng cứ thực tế gì cả.

Quần chúng hóng chuyện bây giờ cũng chẳng phải là 20 năm trước, đương nhiên là có nhiều người lý trí.

Không có chứng cứ gì, không bao lâu cũng sẽ bị những người xem khách quan truy ngược.

Khương Nghênh làm Trưởng phòng công chúng ở Châu Thị Media lâu như vậy nên đã rõ trạng thái của những người hóng chuyện từ lâu.

Dặn dò Kiều Nam xong, Khương Nghênh ngồi ở phòng ngủ một lúc, rồi bước xuống lầu.

Có lẽ là lo lắng sẽ bị nghi ngờ tiết lộ thông tin với bên ngoài, nên các nghệ sĩ đều ngồi ở phòng khách, không ai dám về phòng ngủ.

Thấy Khương Nghênh xuống, bèn cười ngại ngùng chào hỏi. Sau đó chẳng ai nói gì nữa.

Khương Nghênh tìm một chỗ rồi ngồi vào, đưa mắt nhìn xung quanh không thấy Châu Dị.

Thiệu Hạ và Chúc Kha đến gần nửa đêm mới về, hai người đều vô cùng mệt mỏi.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Thiệu Hạ chợt đỏ mắt.
“Khương Nghênh.”

Khương Nghênh đứng lên đón cô, đưa tay vỗ vào vai.
“Không sao, qua rồi.”

Thiệu Hạ nghẹn ngào.
“Tiếp theo liệu tôi có bị công ty đóng băng không? Tôi…”

Khương Nghênh đáp với giọng chắc nịch:
“Yên tâm, không đâu.”


 Nói xong, Khương Nghênh lại bổ sung thêm một câu.
“Chỉ cần cô với Chúc Kha làm theo lời tôi nói thì tôi bảo đảm hai người chẳng có chuyện gì cả.”

Thiệu Hạ cắn môi, đỏ mắt:
“Vâng.”

Khương Nghênh không vội nói kế hoạch của mình với Thiệu Hạ và Chúc Kha, mà gọi đồ ăn bên ngoài cho mọi người ăn trước.

Bữa cơm này ai cũng ăn với tâm trạng thấp thỏm.

Đặc biệt là Thiệu Hạ và Chúc Kha, rõ ràng là chẳng nuốt nổi.

Qua quýt ăn xong, Khương Nghênh thấy mọi người đều lục tục buông đũa, cô đưa tay với khăn giấy trên bàn lau miệng.
“Show này vẫn phải tiếp tục quay, nếu không thì đều để lại tiếng xấu cho mọi người.”

Các nghệ sĩ: “…”

Những gì Khương Nghênh nói là sự thật. Ở trong giới này tội liên quan chẳng ít.

Trong đài n ào đó có một nghị sĩ đạo đức không tốt, thì cả bộ phim bị gỡ, diễn viên của cả bộ phim đều bị ảnh hưởng theo.

Tuy nói tin đồn không ảnh hưởng đến diễn viên khác nhưng tự dưng bị ảnh hưởng thì cũng bị người khác dòm ngó.

Mọi người đều không nói gì mà đều chờ Khương Nghênh nói tiếp.

Khương Nghênh nói:
“Chắc chắn Lạc Hàm sẽ bị cảnh sát xử lý. Điều mọi người có thể làm là đoàn kết ấm áp.”

Khương Nghênh dứt lời, người có tuổi lớn nhất trong số nghệ sĩ là Lục Hành nói:
“Trưởng phòng Khương, có gì cô cứ nói thẳng, cô yên tâm. Liên quan đến lợi ích chúng tôi thì chúng tôi chắc chắn sẽ không nói năng bừa bãi.”

Có người mở lời, những người còn lại cũng lần lượt nêu ý kiến.

 Khương Nghênh gật đầu, nói:
“Được, vậy thì tôi nói thẳng, chuyện Thiệu Hạ và Chúc Kha hôm qua ở cùng phòng chắc chắn không thể nào tẩy trắng được. Đến khi cảnh sát xử lý Lạc Hàm xong, thì cái họa này cứ để cho Lạc Hàm gánh, tôi cần hai người tiếp tục tạo couple trong quá trình ghi hình chương trình.”

Chúc Kha chau mày.
“Lúc này chẳng phải chúng ta nên tránh đi sao?”

Khương Nghênh nhìn anh:
“Hiện giờ hai người hoàn toàn không thể tránh được. Phát live, bao nhiêu khán giả đã xem rồi, nhưng mọi người có thể lật ngược tình thế. Xào xáo cũng được, tôi chắc chắn có thể giúp mọi người đảo ngược tình thế đẹp mắt.”

Khương Nghênh nói xong thì nhìn sang những người khác.
“Còn về mọi người, tôi hi vọng mọi người tìm người kết couple phù hợp với hình tượng mọi người, đồng thời giúp họ tạo ra không khí mờ ám, để dẫn dắt tâm trạng khán giả.”

Lục Hành: “…”

Kim Bối: “…”

Kinh Nguyên: “…”

Khương Nghênh nói xong, không thấy ba người không nằm trong dư luận phát biểu ý kiến, thì cô đang hai tay để trên bàn, giọng hờ hững.
“Đây là cách duy nhất để cứu vãn chương trình này hiện giờ. Tuy đối với ba bạn thì chẳng có ích lợi thực tế gì cả. Nhưng sau khi phát sóng xong chương trình, chí ít thì có thể nâng cao độ nhận dạng của ba vị, xem như là để cho khán giả quen mặt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play