Nếu câu này được thốt ra từ miệng một cậu ấm lêu lổng nào đó, có lẽ Khương Nghênh chẳng cần nghĩ nhiều.
Nhưng câu này được nói ra từ miệng Châu Dị, cô không thể không suy nghĩ.
Đầu tiên, Châu Dị hoàn toàn không phải là người vì sắc đẹp mà không có nguyên tắc và giới hạn.
Cô quen biết anh bao nhiêu năm, cô tự cho rằng mình khá hiểu anh về điều này.
Sở dĩ anh nắm rõ hết mọi chuyện của cô và còn giúp cô rất nhiều, chắc chắn là có lý do của anh.
Chỉ là tạm thời cô không đoán được lý do đó.
Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh bặm môi, hờ hững đáp lời.
“Tôi không biết.”
Châu Dị cười trong miệng.
“Dường như hôm nay em muốn nghe cho được đáp án từ tôi?”
Chuyện đã đến bước này rồi, Khương Nghênh đáp thật.
“Nếu anh không cho tôi đáp án, tôi thấy không yên tâm.”
Châu Dị cười đểu.
“Nếu tôi nói tôi làm nhiều như vậy là vì tôi yêu em thì sao?”
Khương Nghênh chau mày.
“Anh có tin không?”
Châu Dị cười càng sâu hơn.
“Không tin.”
Hai người nhìn nhau, ngón tay thon dài của Châu Dị gõ gõ không theo quy tắc nào vào kính xe.
“Đi, lên xe! Tôi cho em một đáp án.”
Châu Dị nói xong, rồi lấy chìa khóa xe từ tay Khương Nghênh trực tiếp mở cửa lên xe.
Khương Nghênh nhìn theo bóng lưng Châu Dị, khựng lại vài giây, vòng sang bên kia xe ngồi vào ghế phụ.
Chiếc xe dần dần lăn bánh, Châu Dị rút kính râm từ trong túi đeo lên.
“Em biết mẹ tôi chứ?”
Khương Nghênh nói:
“Biết.”
Châu Dị cười chế nhạo.
“Trong mắt em, mẹ tôi là kẻ thứ ba phải không?”
Khương Nghênh đáp thật lòng.
“Không phải.”
Châu Dị xoay đầu sang nhìn cô.
“Thật không?”
Khương Nghênh hít sâu.
“Tôi không cần phải nói dối.”
Châu Dị không nhìn cô nữa, cười thầm.
“Trong mắt tôi thì tôi chưa bao giờ nghĩ bà là kẻ thứ ba. Có điều bà luôn bị gán cái mác là kẻ thứ ba. Bởi vì chuyện đó mà nửa sau cuộc đời, bà không thể nào thẳng lưng làm người.
Khương Nghênh: “…”
Chuyện của mẹ Châu Dị, Khương Nghênh ở nhà Châu Dị lâu như vậy nên cũng có nghe nói rồi.
Mẹ Châu Dị là mối tình đầu của Châu Hoài An. Khi Châu Dị ra đời, hoàn toàn vì Châu Hoài An giấu mẹ Châu Dị mà bắt cá hai tay.
Nếu ở trong xã hội bây giờ, Châu Hoài An chắc chắn sẽ bị người ta chửi là đàn ông tồi. Nhưng ở thời đại của họ, dù là bên nào sai đi nữa thì người chịu thiệt cuối cùng vẫn là phụ nữ.
Chính vì vậy, Châu Hoài An vì sự phát triển của gia tộc mà chọn lựa bà Châu bây giờ.
Mẹ Châu Dị vì bị bỏ rơi, bị người ta gắn cho cái danh kẻ thứ ba, nên ngay cả Châu Dị, vừa mới chào đời chưa biết gì cũng bị chửi là con tư sinh.
Trong đầu Khương Nghênh chợt lóe lên tin đồn mà cô từng nghe. Châu Dị lái xe ra đường cao tốc.
Trên đường, hai người luôn im lặng, hoặc là để làm dịu lại bầu không khí trong xe, Châu Dị đưa tay mở nhạc.
Ân nhạc vang lên trong xe, Châu Dị hạ giọng, nói:
“Tôi đưa em đi gặp mẹ tôi.”
Khương Nghênh không hiểu nên hỏi lại.
“Sao?”
Châu Dị:
“Không phải em muốn có đáp án sao? Tôi đưa em đi xem đáp án của tôi.”
Châu Dị nói xong thì tăng tốc.
Xe ra khỏi cao tốc, vào đến một khu ngoại ô ở Lâm Thị.
Châu Dị lái xe vào sâu trong khu hẻo lánh, cuối cùng dừng xe trước một ngôi chùa.
Ngôi chùa gạch đỏ ngoái vàng, trông vô cùng trang nghiêm.
Khương Nghênh nhìn Châu Dị với ánh mắt khó hiểu.
Châu Dị nhìn thẳng vào mắt cô, một bàn tay chống ở vô lăng, còn một tay chỉ vào ngôi chùa bên ngoài cửa sổ xe.
“Mẹ tôi ở đây, cũng được 28 năm rồi.”