Người phụ nữ trên giường bệnh có dung mạo giống Khương Nghênh đến sáu, bảy phần.

Chỉ là trông Khương Nghênh  có vẻ lạnh  lùng hơn, còn người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh thì dịu dàng hơn.

Khương Nghênh bước vào trong phòng bệnh, Châu Dị đi theo sau.

Sau khi người phụ nữ nhìn thấy Châu Dị phía sau Khương Nghênh, vé mặt chợt thoáng lên nét nghi hoặc. Bà kéo tay Khương Nghênh dùng ánh mắt hỏi cô.
 

Khương Nghênh biết không thể che giấu thân phận Châu Dị, nên cũng không cố che giấu, cô trực tiếp đáp lời.
“Châu Dị.”

Người phụ nữ nói.
“Châu Dị, Châu Gia?”

Khương Nghênh không tiếp lời người phụ nữ, mà quay đầu nhìn sang Châu Dị đang đứng sau lưng cô.
“Dì út tôi, Tô Dĩnh.”

Khương Nghênh vừa dứt lời, không đợi Châu Dị lên tiếng chào, Tô Dĩnh trên giường bệnh ném luôn ấm nước nóng trên đầu giường vào người Châu Dị.

Cũng may là Châu Dị né kịp thời, ấm nước không làm anh bị thương, chỉ là nó vỡ nát dưới chân anh.

Nước trong ấm rất nóng, đổ ra sàn vẫn còn bốc khói.

Khương Nghênh thấy vậy chau mày.
“Dì út!”

Tô Dĩnh hơi dựa vào thành giường, trông có vẻ rất tức giận. Bà chỉ vào Châu Dị mà cánh tay run rẩy.
“Bảo… bảo cậu ta cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy người nhà họ Châu.”

Khương Nghênh:
“Dì út, hôm nay Châu Dị đến là…”

Khương Nghênh vẫn chưa nói xong, Châu Dị đứng bên cạnh mở miệng cắt lời.
“Nghênh Nghênh, đừng để dì út giận, không sao. Tôi ra ngoài chờ em.”

Châu Dị nói xong thì cung kính chào Tô Dĩnh rồi bước ra ngoài.

Châu Dị khá khiêm tốn và lễ phép, khiến cho Khương Nghênh đang đứng trước giường bệnh cũng không khỏi chau mày.

Cô không thích bị người khác bắt nạt, cũng không thích bắt nạt người khác.

Rất rõ ràng là hôm nay Châu Dị bị bắt nạt vì cô.

Sau khi Châu Dị rời khỏi phòng bệnh, mãi một hồi Tô Dĩnh mới bình tĩnh lại. Bà nhìn Khương Nghênh với ánh mắt tức tối mà chất vấn:
“Nghênh Nghênh, người nhà họ Châu đối xử với ba mẹ cháu như vậy mà cháu quên rồi sao? Cháu quên là ba mẹ cháu vì sao mà chết rồi ư?”

Khương Nghênh bặm môi, thở ra.
“Cháu không quên.”

Tô Dĩnh.
“Cháu đã không quên, mà cháu còn bảo cậu ta đến làm gì?”

Khương Nghênh không thể giải thích lý do Châu Dị xuất hiện ở đây với Tô Dĩnh, bởi vì cô lo lát nữa Tô Dĩnh không chịu phối hợp điều trị.

Tô Dĩnh nhìn Khương Nghênh chăm chú, một hồi đôi mắt đỏ hoe hỏi cô.
“Cháu thích cậu Châu Dị đó rồi à?”

Tô Dĩnh biết chuyện Khương Nghênh và Châu Dị kết hôn.

Nhưng chỉ biết hai người cũng chỉ vì tình cờ mà kết hôn, cụ thể có chuyện gì đó sơ sẩy mà Khương Nghênh không nói với bà.

Tô Dĩnh dứt lời, Khương Nghênh đáp lại.
“Không có.”

Tô Dĩnh không tin.
“Vậy cậu ta xuất hiện ở đây…”

Khương Nghênh bước đến cửa phòng gọi hộ lý thu dọn bãi chiến trường, rồi cô quay đầu lại nhìn Tô Dĩnh nói:
“Dì út, nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Châu Dị là con riêng của nhà họ Châu, anh ấy chẳng biết gì về chuyện của ba mẹ.”

Tô Dĩnh không hiểu ý tứ  trong câu nói của Khương Nghênh.
“Cháu muốn nói gì?”

 Khương Nghênh nói.
“Đợi sau này dì khỏe, cháu định đón dì về ở với cháu. Châu Dị không biết chuyện ba mẹ cháu, nhưng anh ấy biết dì là dì cháu, về mặt danh nghĩa anh ấy là chồng cháu, chắc chắn anh ấy sẽ bảo vệ dì.”

Những lời này của Khương Nghênh là nửa giả nửa thật.

Muốn đón Tô Dĩnh ở gần để Châu Dị vào vệ là thật, còn nói Châu Dị không biết gì là giả.

Ban đầu cô biết rõ bà Châu đã chuốc thuốc cô, nhưng cô lại giả vờ không biết gì mà thuận nước đẩy thuyền mò lên giường Châu Dị. Cô vốn muốn thiết lập cái bẫy này.

Chỉ là cô không ngờ rằng hóa ra Châu Dị rõ mọi chuyện như lòng bàn tay.

Nghe xong giải thích của Khương Nghênh, Tô Dĩnh mới chợt hiểu ra, lúc nãy là mình đã quá kích động.
“Lúc nãy dì… liệu Châu Dị có nghi ngờ gì không?”

Khương Nghênh thở ra, nói bừa.
“Không đâu, trước khi đến cháu có nói với anh ấy rồi. Chân dì bị thương, tâm trạng không ổn định.”

Tô Dĩnh:
“Nhưng lúc nãy dì nói không muốn nhìn thấy người nhà họ Châu…”


Khương Nghênh:
“Cháu sẽ giải thích với anh ấy, sẽ không để anh ấy nghi ngờ.”

Tô Dĩnh có hơi yên tâm, bèn gật đầu.
“Ừ, tại dì cả. Nhất thời không kiểm soát được tâm trạng.”

Khương Nghênh bước lên an ủi Tô Dĩnh.
“Dì út, dì yên tâm. Thương tích dì chịu, mạng ba mẹ cháu, những gì nhà họ Châu nợ chúng ta, cháu sẽ đòi lại hết cho mọi người.”

Tô Dĩnh đôi mắt đỏ hoe, ôm chặt Khương Nghênh, khóc nức nở.

Bùi Văn Hiên mặc một chiếc áo blu xuất hiện ở phòng bệnh, Khương Nghênh an ủi Tô Dĩnh.

Tô Dĩnh bị thương chủ yếu ở chân, Bùi Văn Hiên  sau một hồi xem xét kỹ lưỡng thì nhìn Khương Nghênh nói:
“Việc hồi phục không tốt lắm, tôi không thể bảo đảm sau khi bà ấy phẫu thuật có thể hồi phục như người bình thường.”

Khương Nghênh: “…”

Bùi Văn Hiên lại nói:
“Nếu người bệnh không sợ đau, có thể làm gãy lại phần chưa hồi phục tốt rồi sau đó nối lại rồi hồi phục lại nguyên dạng, tỉ lệ thành công khoảng 50%.

Khương Nghênh: “…”

 Tô Dĩnh:
“Tôi muốn thử xem.”

Tô Dĩnh vừa dứt lời, Bùi Văn Hiên cười tao nhã.
“Bà phải nghĩ kỹ, sẽ rất đau.”

Tô Dĩnh cười mỉm:
“Không sao, tôi không sợ đau.”

Bùi Văn Hiên cười nói:
“Nếu bà không sợ  đau, vậy chúng ta có thử xem. Bà yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp bà hồi phục.”

Sau đó Khương Nghênh đưa Bùi Văn Hiên ra khỏi phòng bệnh.

Bùi Văn Hiên nhìn cô nở nụ cười.
“Sao tôi không thấy Châu Dị?”

Khương Nghênh cười đáp.
“Anh ấy vừa có chuyện nên đi trước rồi.”

Bùi Văn Hiên gật đầu.
“Nghe Bùi Nghiêu nói từ sau khi kết hôn với cháu, thằng Dị nó đắc ý với đám bạn tụi nó lắm.”

Khương Nghênh mỉm cười, xem như Bùi Văn Hiên nói khách sáo, không đáp lại.

Bùi Văn Hiên thấy cô không tiếp lời, nghĩ rằng cô xấu hổ. Ông chuyển đề tài nói chuyện về bệnh tình của Tô Dĩnh.

Bùi Văn Hiên nhìn Khương Nghênh.
“Nghênh Nghênh, vết thương của dì cháu không giống bị thương bình thường.”

Bàn tay đang ở sau lưng Khương Nghênh siết chặt.
“Dì ấy bị đánh.”

Bùi Văn Hiên chau mày, cũng như dự đoán mà cũng ngoài dự đoán.

Với kinh nghiệm của Bùi Văn Hiên, không phải không nhận ra chân Tô Dĩnh bị thương do bị đánh, mà chỉ là ông không thể nào tin rằng một người phụ nữ yếu đuối như vậy rốt cuộc đã đắc tội với ai mà bị đánh đến gãy xương như vậy.

Tiễn Bùi Văn Hiên đi rồi, Khương Nghênh gọi điện cho Châu Dị.

Vừa nối máy, giọng nói trầm ấm quyến rũ của Châu Dị vang lên.
“Chú ba xem bệnh cho dì xong rồi?”

 Khương Nghênh đáp lại.
“Ừ.”

Châu Dị nói:
“Tôi đang ở bãi đậu xe. Em xuống đi.”

Cúp máy xong, Khương Nghênh bước trên đôi giày cao gót ra bãi đổ xe.

Vừa đến bãi đỗ xe, cô nhìn thấy Châu Dị đang tay chống cửa xe hút thuốc.

Nhìn thấy Khương Nghênh, Châu Dị lấy điếu thuốc đang ngậm trong môi ném xuống đất và lấy chân giẫm lên dụi lửa.
“Chân dì út thế nào? Có thể hồi phục không?”

Khương Nghênh bước đến trước mặt Châu Dị, ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt thản nhiên.
“Châu Dị, anh không ngại thì cứ nói thẳng, rốt cuộc anh muốn có được gì từ tôi?”

Châu Dị nghe cô nói vậy, nụ cười trên môi tắt hẳn. Tiếp theo anh lại nở nụ cười phóng đãng không hề che giấu.
“Tôi muốn gì chẳng phải em là người rõ nhất sao?”
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play