Khương Nghênh không giằng co, ngón tay càng bám chặt vào cửa xe.
Châu Dị kéo cô ngồi lên đùi anh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt hơi dài ánh lên nụ cười đểu.
“Thích xem cơ bắp của trai đẹp à?”
Chiếc eo thon của Khương Nghênh bị Châu Dị giữ chặt không thể cử động, cô cũng lười giãy dụa, đôi môi đỏ mấp máy:
“Châu Dị.”
Giọng Châu Dị trầm ấm vang lên: “Hử?”
Khương Nghênh lại nói:
“Anh lo nhiều quá đó.”
Ngón tay Châu Dị ve vuốt eo cô.
“Nhiều à? Chúng ta là vợ chồng, tôi quản em, không phải rất bình thường sao?”
Khương Nghênh nghe nói ánh mắt lóe lên nụ cười trào phúng.
“Vợ chồng?”
Châu Dị nhì cô đang chuẩn bị tiếp lời, thì di động trong túi vang lên.
Cuộc nói chuyện gián đoạn, vẻ mặt Châu Dị thay đổi, anh đưa tay lấy di dộng liếc nhìn màn hình cuộc gọi đến, rồi bấm nghe.
“A lô, ừ, Nghiêu.”
Đầu bên kia điện thoại, giọng Bùi Nghiêu ồn ào:
“Ông đi đâu rồi? Chẳng phải đã bảo cùng chơi bài sao? Bày trận tán gẫu với tôi mà?”
Châu Dị cười hô hố.
“Với IQ của ông mà cũng đòi chơi bày trận với tôi.”
Bùi Nghiêu mắng chửi ầm ĩ trên điện thoại.
“Rốt cuộc là ông có đến không? Không đến thì tôi về đó.”
Châu Dị nhìn Khương Nghênh đang ngồi bên cạnh anh, ôm cô vào lòng.
“Đi, chờ chút đi!”
Nói xong, Châu Dị cúp máy, lấy tay giữ ót Khương Nghênh đè xuống, rồi đặt nụ hôn lên môi cô. Kề trán mình vào trán cô rồi nói:
“Nghênh Nghênh, sau này nếu muốn nhìn cơ bắp thì nhìn của tôi ấy nhé.”
Khương Nghênh không nói gì, đôi mắt trong veo nhìn Châu Dị. Ánh mắt như thể biết tỏng: Hình như anh mắc bệnh gì đó.
Hai người nhìn nhau vài phút, Châu Dị buông cô ra, vỗ vào eo Khương Nghênh.
“Em xuống đi, tôi gọi Trần Triết lên.”
Khương Nghênh dịch người ngồi xuống, Châu Dị đưa tay gõ lên cửa xe.
Vài phút sau, xe lại tiếp tục chuyển bánh, điện thoại trong túi Khương Nghênh rung lên hai cái.
Khương Nghênh móc điện thoại nhìn màn hình, đôi chân mày thanh tú chợt nhíu lại.
Khương Nghênh đang thất thần, giọng nói trầm thấp của Châu Dị vang lên bên tai cô.
“Tin nhắn của ai?”
Khương Nghênh bặm môi.
“Không liên quan đến anh.”
Châu Dị nhìn cô, ngón tay thon dài gõ nhẹ trên đồ gác tay giữa hai người.
“Em đã không muốn nói thì để tôi đoán nhé. Là dì út ở bệnh viện tỉnh lại rồi, đã nói gì với em?”
Khương Nghênh hít thở sâu: “…”
Châu Dị cười với vẻ tà đạo, tiếp tục nói:
“Cái chết của bố mẹ em có liên quan đến Châu Chuẩn An? Hay là liên quan đến bà Châu hiện tại?”