Khúc Tích ồn ào vì say xỉn xong thì lảo đảo bước đến cột điện trước mặt khom lưng nôn thốc nôn tháo.
Khương Nghênh không ngờ là cô lại say đến mức ấy, chau mày bước lên vỗ vỗ lưng giúp cô.
“Tui đi mua cho bồ chai nước suối?”
Khúc Tích một tay chống ở cột điện, nói năng không rõ lời.
“Đi đi đi, đi mau!”
Khương Nghênh mua nước suối rồi quay lại, Khúc Tích đã nôn xong và ngồi bên vệ đường cảm khái cuộc đời.
Khương Nghênh vặn nắp chai nước đưa cho cô, Khúc Tích cầm lấy và uống một ngụm súc miệng, sau đó lại uống ừng ực.
“Cái loại trai đẹp ấy mà, chỉ có thể vô tình gặp được chứ không thể mong cầu gì, đặc biệt là cái loại chung tình, nhiều tiền mà đẹp trai đó.”
Khương Nghênh đứng trước mặt Khúc Tích, mỉm cười, cô cúi nhìn đồng hồ trên tay rồi đưa một tay thử đỡ Khúc Tích lên.
“Tui đưa bồ về?”
Khúc Tích lắc đầu.
“Không cần, để tui gọi xe.”
Khương Nghênh:
“Bồ say tới mức này rồi, chắc chắn ổn không?”
Khúc Tích ngẩng đầu nhìn Khương Nghênh. Nói cứng:
“Ai nói tui say chứ? Tui đang buồn thôi, có biết là tui đã chuẩn bị biết bao nhiêu cho buổi họp mặt hôm nay không?”
Khương Nghênh cười nhạo:
“Biết, đúng là chuẩn bị không ít. Đặc biệt là tốn không ít tiền.”
Không nhắc đến tiền thì không sao, vừa nhắc đến tiền, Khúc Tích chợt cảm thấy xót lòng mề.
Thấy bộ dạng tiếc của của Khúc Tích, Khương Nghênh lấy điện thoại từ trong túi, đầu ngón tay bấm vào màn hình.
Chẳng bao lâu, điện thoại trong túi Khúc Tích có tiếng nhắc nhở: Weixin bạn nhận được 5 nghìn.
Nghe thấy tiếng có tiền vào, Khúc Tích giật mình, nụ cười trong đáy mắt rõ ràng hơn.
“Bồ chuyển khoản cho tui?”
Khương Nghênh cúi đầu nhìn cô.
“Tui sợ tối nay bồ không ngủ được.”
Khương Nghênh dứt lời, Khúc Tích lấy điện thoại ra xem, xác định có 5 nghìn vào tài khoản thì đứng lên, rồi ôm chặt lấy Khương Nghênh.
“Hu hu hu… Vẫn là Khương Nghênh dễ thương mềm mại chu đáo.”
Khương Nghênh tỏ vẻ dè bỉu đẩy cô ra.
“Buông ra!”
Khúc Tích:
“Nghênh Nghênh, tui yêu bồ!”
Bàn tay thanh mảnh nõn nà của Khương Nghênh đẩy đầu Khúc Tích ra.
“Tui không hứng thú với phụ nữ.”
Khúc Tích bĩu môi.
“Bồ cũng có hứng thú với đàn ông đâu?”
Khương Nghênh:
“Đính chính một chút, tui chỉ không hứng thú việc yêu đương với đàn ông.”
Không đợi Khương Nghênh nói xong, tiếng còi xe vang lên từ phía sau.
Khương Nghênh chưa nói xong thì bị gián đoạn, nghe tiếng bèn xoay đầu nhìn lại. Châu Dị đang ngồi trên một chiếc xe thò đầu ra cửa sổ xe nhìn cô với ánh mắt trêu ghẹo.
“Lên xe.”
Khương Nghênh xoay lại nhìn Khúc Tích, có vẻ không yên tâm. Bèn nhìn lại Châu Dị.
“Các anh đi trước đi, tôi đưa Khúc Tích về nhà, lát nữa sẽ đến.”
Châu Dị cong môi:
“Em lên đi, để Trần Triết đưa cô ấy về.”
Châu Dị dứt lời, Khương Nghênh ngoái đầu lại nhìn Khúc Tích.
Khúc Tích chớp chớp mắt. Cũng không biết, rốt cuộc có nhìn thấy rõ người trong xe là Châu Dị hay không, mà lảo đảo chủ động bước đến trước xe, cô chẳng đi theo đường thẳng mà đi theo hình chữ S.
Nhìn thấy Khúc Tích mở cửa ghế phụ xe vừa bò vừa trèo lên, Khương Nghênh vội bước theo sau.
Châu Dị thấy cô bước đến, chủ động vươn tay mở cửa hàng ghế sau.
Khương Nghênh khom lưng chui vào, nhìn thấy chỉ có mỗi mình Châu Dị trong xe, bèn hỏi.
“Bùi Nghiêu đâu?”
Châu Dị tựa vào ghế đầy lười biếng, cổ áo hơi banh rộng, cả người đầy mùi rượu. Trông tư thế vô cùng phong lưu.
“Cậu ấy đi xe của mình.”
Khương Nghênh: “Ừ.”
Châu Dị nhận ra Khương Nghênh có vẻ không tin, cười nửa miệng kề sát vào người Khương Nghênh.
“Chồng vợ một ngày, tình nghĩa trăm năm. Em không tin tôi đến vậy sao?”
Châu Dị cố tình đọc một chữ nào đó đầy ý đùa bỡn gây không ít trí tò mò cho người khác.
Không khí mờ ám chợt ập đến trong xe.
Khương Nghênh khép hờ mắt, đầu ngón tay đẩy ngực Châu Dị, không nói gì.
Xe dần dần chuyển bánh, Khúc Tích ngồi ở ghế phụ xoay đầu nhìn Khương Nghênh ợ hơi.
“Nghênh Nghênh, tối nay đừng về, tui đưa bồ đi high. Tui nói bồ nghe, ở Bắc Thành vừa mở một quán bar, ở đó nhân viên phục vụ đều là trai đẹp, thân hình, rồi nhan sắc…”
Khúc Tích vừa nói vừa chớp mắt với Khương Nghênh, khóe môi cong lên, ánh mắt vô hồn, thiếu tập trung.
Khương Nghênh đưa mắt nhìn cô, lần này có thể chắc chắn là con nhóc này không hề tỉnh rượu, cũng không biết có ai đang ngồi trong xe.
Thấy Khương Nghênh không nói gì, Khúc Tích lại nói.
“Lần trước tụi mình lướt cái App đó, bồ còn nhớ anh chàng đẹp trai đó không? Bồ còn khen người ta cơ bắp đẹp gì đó nữa.”
Châu Dị hơi nhíu mày: “?”
Khương Nghênh: “…”
Tục ngữ nói đúng lắm, không sợ đối thủ như thần, mà sợ đồng đội như heo.
Rất rõ ràng là người đồng đội Khúc Tích này còn không bằng heo nữa.
Khúc Tích làu bàu lèm bèm suốt ở ghế phụ, vẻ mặt Khương Nghênh bình thản, nhưng lòng thì lại thầm nguyền rủa mấy đời nhà Khúc Tích.
Nửa tiếng sau, xe đến khu phố của nhà Khúc Tích.
Khương Nghênh xuống xe, đỡ người vào tận nhà, Khúc Tích ngoái đầu nhìn Khương Nghênh, vẫy tay tạm biệt Châu Dị, vẻ mặt mông lung.
“Nghênh Nghênh, hình như tui gặp Châu Dị nhà bồ rồi.”
Khương Nghênh mặt thản nhiên:
“Về tui hỏi Thường Bác thử, có thuốc làm cho người ta câm không.”
Khúc Tích:
“Cho ai uống?”
Khương Nghênh:
“Ai nói nhiều cho người đó uống.”
Đưa Khúc Tích về nhà, Khương Nghênh ra khỏi khu phố.
Vừa đi đến cổng khu phố, cô nhìn thấy trợ lý Trần đứng dưới xe.
Thấy Khương Nghênh, trợ lý Trần chủ động chào.
“Mợ.”
Khương Nghênh cười khách sáo.
“Sao không lên xe?”
Trợ lý Trần cửa xe có dán miếng kính thủy tinh màu trà rồi trả lời.
“Tôi xuống hóng gió.”
Trợ lý Trần vẻ mặt thản nhiên, nhưng Khương Nghênh chẳng ngốc, cô nhìn hướng anh đậu xe, và hiểu ngay.
Trợ lý Trần xuống xe chắc chắn là ý của Châu Dị.
Khương Nghênh hơi gật đầu với trợ lý Trần rồi bước đến mở cửa xe.
Khi cửa xe vừa được mở, Châu Dị đưa một tay kéo cổ tay Khương Nghênh ôm cô sát vào lòng mình.