Cháu nhà họ Hạ đến không tính là quá sớm.

Một là vợ chồng trẻ bận công việc, hai là ba mẹ hai bên không vội nên không nhắc nhở.

Hơn nữa hai người thật sự thích thế giới chỉ có bọn họ, bình thường có thời gian đều ở bên nhau, căn bản chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Lần đầu tiên Tân Quỳ để ý là khi cô đến Cố trạch chơi, Cố Duyên Chi tuyên bố long miểu đã mang thai.

Tối đó, trên đường về nhà, long miểu bĩu môi, dáng vẻ cực kỳ khổ sở.

“Em không cần so với anh họ của em.” Hạ Vân Nghi cảm thấy Tân Quỳ buồn cười, tâm tình đơn giản giống như trẻ con vậy, “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

“Em đâu có muốn so đâu.” Cô chỉ là cảm thấy người anh cùng mình lớn lên chào đón thành viên mới nên cảm thấy có chút mới lạ thôi.

Hạ Vân Nghi không hé răng, cười một cái, tiếp tục lái xe.

Tân Quỳ nhìn sườn mặt tinh tế của anh, trong lòng thầm nghĩ.

Nếu như…

Nếu như cô và anh có một đứa trẻ, vậy thì nó sẽ đẹp đến nhường nào.

Nghĩ đến điều đó, cô không khỏi cảm thấy ngập tràn bong bóng màu hồng.

Hạ Vân Nghi liếc thấy Tân Quỳ đang cười hì hì, tâm trạng cũng được lây một chút, “Đang nghĩ gì vậy?”

Tân Quỳ thần thần bí bí một hồi, rồi sau đó nhẹ giọng nói, “Em không nói cho anh biết đâu.”

Lần thứ hai nghĩ về chuyện em bé là khi Tân Quỳ tham gia chương trình tạp kỹ của trẻ em.

Sau khi về đến nhà, mấy ngày liên tiếp cô đều kể chuyện thú vị cho Hạ Vân Nghi.

Cuối cùng cô quyết định có con là vào giữa hè.

Hạ Vân Nghi vừa mới kết thúc tour diễn mới của mình. Tối hôm đó, Tân Quỳ ngồi ở khu vực người thân để xem, lúc đó hai vợ chồng Tinh Vân tương tác với nhau rất nhiều khiến cho mọi người ở hiện trường sôi sục, tiếng hoan hô vang lên ầm ĩ.

Phần lớn là do ảnh hưởng bởi cảm xúc tại buổi biểu diễn nên tối đó hai người không về nhà mà ở lại khách sạn gần đó, điên cuồng thân mật.

Tân Quỳ mặc đồng phục học sinh khiến Hạ Vân Nghi thở gấp, khi anh bị cô trêu chọc không biết trời đất gì, còn bị cô quyến rũ nên anh cũng quên đeo bao.

Sau khi xong việc, Hạ Vân Nghi hơi hối hận, lúc trước dù có hưng phấn thế nào anh cũng nhớ đeo, hiện tại anh hứa với cô, “Lần sau sẽ không như vậy.”

“Không, em muốn như vậy.” Tân Quỳ vòng tay ôm cổ anh, “Về sau không cần đeo, em muốn anh ~ không đeo ~ ”

Lời này của cô khiến Hạ Vân Nghi ngước mắt nhìn, “Bây giờ em còn to gan đến vậy sao?”

Cô mở to đôi mắt long lanh tròn xoe của mình, mỉm cười, nghiêng người về phía trước để trán mình chạm vào trán anh, “Nghi Bảo, chẳng lẽ anh không muốn cùng em sinh em bé sao?”

Tại sao anh lại không muốn chứ.

Anh dĩ nhiên muốn rồi.

Chỉ là khi anh nghĩ đến những thứ mà cô phải chịu sau khi sinh con, liên quan đến sự lựa chọn giữa cơ thể và tương lai, cân bằng giữa gia đình và sự nghiệp, Hạ Vân Nghi cảm thấy việc không có con là phương án tốt hơn.

Bây giờ đối với cô, những thứ khác không quá quan trọng.

Dĩ nhiên, Tân Quỳ không biết được nội tâm tên họ Hạ nào đó đang dâng trào.

Gần đây, cô đã có sự nghiệp ổn định, sau khi đạt được giải nữ diễn viên tiềm năng thì năm sau cô tiếp tục nhận giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.

Tương lai cô còn nhiều cơ hội để phát triển sự nghiệp, cô đang rất hài lòng với trạng thái bây giờ của bản thân.

Chuyện có em bé cuối cùng đã thay đổi tử việc chôn chặt trong lòng thành sự tồn tại mà cô luôn mong nhớ.

- -- 

Nhưng quyết định là một chuyện còn chân chính mang bầu lại là một chuyện khác.

Trong thời gian này, phúc lợi của Hạ Vân Nghi tăng vọt, có thể coi là trải nghiệm có một không hai chưa từng có có của anh.

Bé Hạ cuối cùng cũng xuất hiện vào một mùa đông.

Sau khi có bầu, ba mẹ hai bên xách quà tới thăm vợ chồng trẻ.

Tân Quỳ vẫn không bỏ việc chỉ là không còn tham gia chương trình tạp kỹ vận động mạnh nữa, còn các lịch trình khác vẫn như thường lệ.

Thời gian nghỉ ngơi đã dài hơn.

Khi được hỏi cô có bầu vào lúc nào, trong sự trêu chọc của người lớn, Hạ Vân Nghi không nhăn nhó nói vào lần hai người ở suối nước nóng.

Tân Quỳ siết chặt cánh tay anh, vậy mà anh lại nói ra!

Hai người đã từng đến suối nước nóng đó trước khi nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Sau khi kết hôn, thi thoảng cô đến đó để thư giãn vào cuối tuần, không gian riêng tư rất tốt, cơ sở vật chất đầy đủ, lại có nơi để rượu vang, đúng là nơi tốt.

Cô đã tính thử, bé Hạ có lẽ được hình thành vào mùa đông, hai người dây dưa trong làn khói mờ ảo. Lần đó, Hạ Vân Nghi ra rất nhiều.

Sau khi tiễn ba mẹ hai bên, Tân Quỳ lại hơi thèm ăn.

Tuy rằng bây giờ cô chưa có triệu chứng gì những Hạ Vân Nghi đã nghiên cứu trước đồ ăn cho sản phụ, mỗi ngày đều làm theo nguyên tắc.

Thỉnh thoảng khi cả hai đều bận, anh cũng nhất định làm cơm trước để cho trợ lý đem cơm hộp đến phim trường cho Tân Quỳ.

Lúc đó, người trong đoàn phim đều trêu chọc “Cơm hộp tình yêu của Hạ thần.”

Giống như bây giờ, anh lại nấu cháo cho cô.

“Không được ăn quá nhiều, chỉ làm ấm dạ dày thôi.”

“Ừm.” Tân Quỳ múc một thìa, chậm rãi cho vào trong miệng.

Ngày nào Hạ Vân Nghi cũng giở trò khiến cô cảm thấy anh rất phiền toái nhưng anh không hề biết sợ là gì.

“Em không bao giờ ăn chậm thế này.” Hạ Vân Nghi dừng một chút rồi nói tiếp, “Hay là nói, em ăn không ngon?”

“Nghi Bảo nấu ngon nhất.” Tân Quỳ mỉm cười kéo tay anh đặt lên vùng bụng phẳng lỳ, “Em nghĩ em bé cũng rất thích, bởi vì em không thấy chút phản ứng nào.”

Ngày nào cô cũng cảm thấy thư thái, căn bản không giống như đang mang thai. Lúc nào sắc mặt cô cũng khá tốt, rạng rỡ như một đóa hoa vậy.

Hai người nô đùa một hồi, mắt Hạ Vân Nghi tối sầm lại.

Nhưng anh chỉ ôm cô thật chặt, thấp giọng nói, “Ngủ thôi Tân Bảo.”

Tân Quỳ cảm nhận được, mỗi lần anh có nhu cầu lớn mà bị cô hơi khiêu khích một chút đã không chịu nổi rồi.

Hiện tại cũng như vậy nhưng anh đang tự kiềm chế.

Cô cười ha ha khiến anh tò mò hỏi, “Em cười cái gì?”

“Cười anh luôn tỏ ra cứng đầu trước mặt em, bây giờ xem anh còn cứng đầu kiểu gì!” Cô cố ý trêu chọc.

“Em cố ý đúng không?” Hạ Vân Nghi cắn chóp mũi cô, cô nhóc xấu xa này.

Anh siết chặt cổ tay cô, chậm rãi dẫn dắt tay, “Nhưng em cũng đừng quên em còn một đôi tay.”

Tân Quỳ nhất thời bất đồng.

Bàn về phương diện này, cô căn bản nói không lại anh cũng không thể từ chối được:)

- -- 

Khi bộ phim được dựng hậu kỳ, Tân Quỳ mới xin nghỉ không đến đoàn phim nữa.

Các cảnh quay của cô đã được hoàn thành, người xung quanh thấy vậy đều không dị nghị gì.

Ba mẹ gia đình hai bên đã sớm chuẩn bị một phòng đơn trong bệnh viện tư nhân, trong thời gian này Tân Quỳ vẫn rất hoạt bát, ngày ngày vui cười.

Hạ Vân Nghi bớt công việc để ở bên cạnh cô khiến cho người lớn đều cười, cảm thấy tình cảm của hai đứa nhỏ này thật tốt.

Trên thực tế, nếu không phải người ở đây là Hạ Vân Nghi, Tân Quỳ còn cảm thấy anh cố ý, trong lúc chờ đợi cô còn lướt điện thoại và máy tính bảng vào buổi tối. Tuy nhiên anh đã kiểm soát chặt chẽ thời gian, tuy rằng anh nói cô có thể chơi nhưng quá muộn anh sẽ thu máy, hôn hai nụ hôn lên má cô rồi nằm ngủ cạnh cô.

Trước sự dụ dỗ của sắc đẹp như vậy, Tân Quỳ cực kỳ vui sướng cho dù thức cả đêm cũng ngoan ngoãn để anh ôm.

Khi ngày sinh chuẩn bị đến, Tân Quỳ nằm trong lò.ng ngực anh, “Nghi Bảo, anh thật tốt.”

“Ừm.” Hạ Vân Nghi trả lời, giống như biết được nội tâm của cô, anh ôm chặt cô vào lòng, “Anh sẽ luôn ở bên em, không phải sợ.”

- -- 

Cơ thể Tân Quỳ vốn rất khỏe, bình thường Hạ Vân Nghi chuẩn bị đồ ăn cho, chưa kể tâm trạng cũng vui, có gia đình và bạn bè tâm sự, sau khi ăn còn có người đi dạo cùng, vì vậy bé Hạ ra đời rất thuận lợi.

Cho nên vào thời khắc đó, mọi người xung quanh không quá lo lắng ngược lại còn thấy may mắn.

Cô không phải chịu khổ gì cả.

Hôm đó hà nguyễn dương còn đẩy lịch làm việc dành thời gian đến. Cậu còn chưa  kịp lo lắng thì khi đến bệnh viện cậu đã nghe tin con nuôi ra đời rồi.

Cậu ngây ngốc sửng sốt một lát, bị Ninh Nhiên vỗ vai, lúc này mới phản ứng lại.

Tân Quỳ vẫn đang hôn mê chưa tỉnh lại.

Hạ Vân Nghi hỏi bác sĩ mới biết đây là tình huống bình thường, lông mày lúc này mới giãn ra.

Sau khi đợi thêm vài tiếng, anh giải tán đám đông chỉ còn lại mình với Tân Quỳ.

Anh bế đứa bé trên tay, một lát say lại liếc xem Tân Quỳ đã tỉnh chưa.

Cảm xúc vô hạn trong lồng ngực hóa thành dòng chảy, giống như một con đê vỡ, khó có thể kiềm nén.

Tim anh co thắt lại, hốc mắt ửng đỏ, anh lại gần chỗ Tân Quỳ, hôn nhẹ lên môi cô, thấp giọng lên tiếng, “Bảo bối.”

Cô vẫn đang hôn mê, Hạ Vân Nghi nhìn cô chằm chằm một lúc lâu. Sau đó anh đặt bé Hạ xuống nằm cạnh Tân Quỳ rồi nhìn hai người họ.

Bây giờ trên khuôn mặt anh chỉ còn sự dịu dàng.

Anh mỉm cười.

“Hai nhóc con.”

- -- 

Khi Tân Quỳ tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau.

Vào thu, thời tiết có chút lạnh.

Sương sớm ngưng đọng ngoài cửa sổ, những chiếc lá vàng đã chuyển sang màu vàng nhưng căn phòng vẫn ấm áp.

Một lượt bạn bè mới tới thăm, cô vẫn còn đang ngái ngủ mơ màng nhìn chằm chằm vào bóng người cao lớn.

Đứa trẻ trong nôi dường như cảm nhận được, tự nhiên vui vẻ hơn.

Hạ Vân Nghi nhướng mày nhìn cô.

Tân Quỳ chớp chớp mắt, cọ cọ lòng bàn tay anh.

Cả hai không biết nhìn nhau bao lâu thì tiếng khóc của đứa trẻ bất ngờ vang lên đánh thức hai người.

Hạ Vân Nghi đã học được một số kỹ năng đơn giản để chăm sóc trẻ từ khi Tân Quỳ mang thai, giờ đây anh đã có thể làm một cách thuần thục.

Khi anh quay lại, anh tiến lại gần bên cạnh cô, “Có khó chịu không?”

“Không, em cảm giác em ngủ được mấy thế kỷ rồi, còn nữa em đã mơ thấy anh, ha ha.” Tân Quỳ cười rộ lên.

Hai người nhìn đối phương, Hạ Vân Nghi vươn tay ôm cô vào trong lòng, “Nằm mơ thấy gì?”

“Nằm mơ thấy anh khóc.” Tân Quỳ khịt mũi, lúc ấy cô còn nhìn vào mắt Hạ Vân Nghi nhưng ánh mắt của anh vẫn rất quyến rũ, trông không giống là người vừa khóc.

Cô ngừng lại, đột nhiên sự chú ý bị đứa bé hấp dẫn, “Em muốn nhìn bảo bối!”

Hạ Vân Nghi đáp lời, đẩy chiếc nôi lại gần chỗ cô.

Một em bé nhỏ nhắn đang nằm nép mình trong nôi, thoang thoảng mùi sữa.

Tân Quỳ tò mò nhìn chằm chằm rồi sau đó đưa tay ra, dò xét chọt chọt vào má em bé.

Cô không nhịn được lại chọt thêm mấy lần.

Dường như đứa trẻ cảm nhận được mẹ  đang ở cạnh nên đuôi lông mày giãn ra, bàn chân nhỏ nhắn lắc lư trên không.

Sao! Có! Thể! Đáng!Yêu!Vậy!

Hạ Vân Nghi cảm nhận được hai mắt Tân Quỳ sáng lên, mỉm cười, “Nhìn đi, là em sinh đó.”

Tân Quỳ đấm anh một cái, “Tên của bé vẫn như trước sao?”

Đôi vợ chồng trẻ đã sớm tra xem, quyết định đặt tên con từ lâu.

Cho dù là trai hay gái, họ đều đặt hết.

“Ừ, con trai.” Hạ Vân Nghi suy nghĩ một chút, “Nhưng anh không muốn dùng tên đã đặt trước, bởi vì bé được sinh ra vào sáng sớm nên đặt là Hạ Tân Trạch thì thế nào?”

Đây là sinh mệnh của hai người, là mối quan tâm mới của hai người, từ nay về sau cũng là tình yêu mà họ trân quý.

Trạch, tỏa sáng. Bé con này là ân huệ mà thượng đế trao tặng cho họ, hy vọng sau này bé có thể tỏa sáng, cuộc sống thuận lợi.

“Tân Trạch, Tân Trạch.” Tân Quỳ lặp lại vài câu, “Nghe rất hay.”

“Ừ.” Hạ Vân Nghi hôn nhẹ lên môi cô, “Còn có tên nghe hay hơn.”

Tân Quỳ khó hiểu ngước mắt.

Hạ Vân Nghi nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, “Bởi vì con sinh ra vào mùa thu nên có thể đặt biệt danh là bé đậu bắp (Tiểu Thu Quỳ).”

- -- 

Bởi vì biệt danh này mà người lớn hai gia đình và bạn bè nghe được đều không ngớt lời trêu chọc.

Bởi vì tên thật đồng âm với mẹ, biệt danh càng đồng âm hơn. Hạ Vân Nghi quả thật chỉ muốn có chữ Quỳ ở trong tên bé mà thôi.

Mặc dù Tân Quỳ bị trêu chọc cho nóng mặt nhưng không thể không nói, tên của đứa trẻ khiến cô rất vui, bất kể là tên cúng cơm hay biệt danh.

Sau khi nghỉ ngơi ở bệnh viện, Tân Quỳ về nhà tiếp tục nghỉ phép.

Bây giờ cô ngủ rất nhiều, Hạ Vân Nghi cũng không gọi cô dậy, đêm nào cũng thức dậy mấy lần để chăm sóc cho bé đậu bắp.

Ba mẹ hai bên không khỏi xúc động và vui sướng, quả thật Hạ Vân Nghi rất thương Tân Quỳ.

Ao có thể nghĩ tới một người lạnh lùng trước ống kính có thể như bây giờ chứ.

Khi được hỏi, anh cũng chỉ dửng dưng trả lời, “Dù sao cô ấy cũng là con gái.”

Tân Quỳ cũng muốn chăm sóc bé, nhưng quả thật cô rất ham ngủ, trong thời gian này cả tinh thần và thể chất của cô rất yếu, nhưng có Hạ Vân Nghi nên cô cũng yên tâm hơn.

Đến chiều, cô ngủ mơ đạp Hạ Vân Nghi một cái.

Anh mở mắt, động tác còn tỉnh táo hơn so với ý thức, anh trực tiếp mò chân cô rồi nhẹ nhàng xoa bóp.

Tân Quỳ sau khi sinh đã có tình trạng này, Hạ Vân Nghi cũng đã hỏi bác sĩ, người ta nói như vậy là bình thường.

“Còn đau không?”

Tân Quỳ lắc đầu, “Không, em đánh thức anh à?”

“Không.” Hạ Vân Nghi trả lời, “Anh ôm em để em ngủ ngon nhé? Sáng mai anh sẽ nấu mỳ đậu cho em ăn.”

Tân Quỳ gật đầu, vùi vào trong lòng anh, cô lại cảm thấy xúc động.

Rõ ràng trước kia không như vậy.

“Chỗ đó vẫn khó chịu à?” Hạ Vân Nghi hỏi, anh tưởng ngực cô vẫn trướng.

“Không…” Chỉ là thi thoảng cô bị căng sữa, đó là điều bình thường, “Hôm nay bé đậu bắp hút mạnh hơn chút.”

Hạ Vân Nghi mỉm cười, “Thế để anh xoa cho em nhé?”

“Này!”

Cô không cần đâu, lần nào anh cũng bảo để anh giúp rồi cuối cùng vẫn trêu chọc ăn ké.

Lúc này Tân Quỳ đột nhiên không buồn ngủ, bắt đầu lảm nhảm, “Nghi Bảo, anh nói xem bé đậu bắp sau này trưởng thành có giống anh không?”

Rõ ràng còn chưa được mấy tháng nhưng đã có thể thấy bé con như được tạo ra từ cùng một khuôn với Hạ Vân Nghi.

Nếu như tính tình cũng giống…

Chậc chậc.

“Con trai của anh không giống anh thì giống ai?”

“Hừ, sau này mà giống anh, lớn rồi chỉ biết bắt nạt em.” Giọng điệu của Tân Quỳ có chút hung hăng.

Hạ Vân Nghi ôm cô thật chặt, “Có anh ở đây, con sẽ không dám bắt nạt em.”

“Em không tin anh đâu.” Cô cười thoải mái, “Ngoại trừ anh, còn ai bắt nạt em chứ?”

- -- 

Bé đậu bắp lớn hơn một chút nữa, quả thật rất giống Hạ Vân Nghi.

Khuôn mặt tập hợp các ưu điểm của ba mẹ, cực kỳ đẹp trai.

Càng lớn bé càng dính Tân Quỳ, dường như rất thích được nằm trong vòng tay mẹ.

Hôm nay thật vất vả mới tách được bé đậu bắp ra, khi Hạ Vân Nghi bước vào phòng tắm, hai mắt anh sáng ngời như một con sói đang ẩn mình trong bóng tối.

Thật ra khi Tân Quỳ đã khỏe lại, Hạ Vân Nghi vẫn cố chịu đựng không chạm vào cô, cố ý chờ cô tĩnh dưỡng thêm mấy tháng rồi mới làm.

Nhưng tìm một thời điểm thích hợp đúng là không dễ, không phải giai đoạn trước bị gián đoạn thì cũng là giai đoạn sau bị.

Cứ bị đứt quãng quả là rất khó chịu.

Hai ngày này, bé đậu bắp ở Hạ trạch một hôm, ở Tân trạch một hôm.

Thế giới riêng của đôi vợ chồng trẻ lại quay về, tất nhiên họ sẽ dùng hết thời gian này ở trên giường không đi đâu cả.

So với trước kia, dường như ngực cô đã lớn thêm một vòng, một tay cũng không thể khống chế được…

Hạ Vân Nghi xoa nhẹ, kẹp đầu nhũ hoa giữa hổ khẩu rồi cúi người xuống cắn nhẹ.

Nói thế nào nhỉ, nó giống như một que kẹo bông gòn mềm mại. Chưa kể vòng eo nuột nà, đôi chân trắng ngần đang nâng lên giống như thiên đường.

“Anh thật khoa trương…”

Tân Quỳ xấu hổ chết đi được, lần này lên giường anh vẫn quấn cổ chân cô bằng dây giống như lần trước.

Trước kia họ đã thử vài lần nhưng không được lãng mạn như hôm nay.

“Em cho con nhiều như vậy, anh cũng nên thử một chút.” Hạ Vân Nghi chậm rãi mở miệng.

Không biết anh đang ám chỉ tới thời gian hay là thứ khác…

Tân Quỳ xấu hổ dùng hai tay che mặt, kết quả lại bị anh trêu chọc.

“Rõ ràng em rất thích.” Hạ Vân Nghi nhìn cô.

Anh đang nói về phản ứng của cô và cô thật sự thích như những gì anh nói. Hạ Vân Nghi nhận ra cô thích nên lại tiếp tục.

Trong tiếng cầu xin của cô, hai người lại lăn lộn trên giường. Trong cơn mê, điều cuối cùng Tân Quỳ nghĩ đến là may không họ không dùng chăn thêu uyên ương nếu không cô sẽ phải nói với Cố Nghênh Mạn một lần nữa, cô sẽ rất mất mặt!

- -- 

Xuân đi thu tới, hạ đông lan tràn.

Gần đây bé đậu bắp phát hiện mình càng lúc càng bị đưa đi nhiều hơn.

Mặc dù bé cũng thích ở cùng ông bà nhưng bé thích ở với ba mẹ hơn cơ!

Sau khi bé kháng nghị với mẹ xinh đẹp, cuối cùng đã đoạt được thắng lợi, bé sẽ được ở nhà!

Nhưng bé vẫn phải ngủ ở phòng riêng của mình, thật cô đơn.

Lúc này làm thế nào Hạ Tân Trạch có thể đánh bại được Hạ Vân Nghi đây?

Đến tối, sau khi Hạ Vân Nghi tắm rửa và mặc quần áo cho bé đậu bắp, bé vẫn đứng cạnh bồn, làm thế nào cũng không chịu đi ra.

Hạ Vân Nghi lau khô đầu cho bé, mở miệng hỏi, “Con sao vậy?”

“Daddy, hôm nay khi nào mommy về ạ?” Khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của bé đậu bắp thật phúng phính.

“Đã về rồi, mẹ đang chuẩn bị đồ để đi nước ngoài.” Sắp tới Tân Quỳ sẽ ra nước ngoài để quay với đoàn làm phim.

“Mommy muốn ra nước ngoài?” Bé đậu bắp bất ngờ nghe được tin dữ, vội vàng muốn chạy ra.

Nhưng bé còn chưa kịp chạy được mấy bước thì đã bị Hạ Vân Nghi túm cổ áo ngủ, kéo về chỗ cũ, “Hạ Tân Trạch, con muốn bị cảm hả? Để lau tóc khô đã.”

“Dạ…” Hạ Tân Trạch cúi đầu, ngoan ngoãn để Hạ Vân Nghi sấy tóc cho.

Bé lạnh lùng không dám lỗ mãng trước mặt daddy, khuôn mặt này lại không học được tinh túy, mỗi lần có người tới thăm, bé trai này rất được hoan nghênh.

Hạ Vân Nghi nhìn dáng vẻ đáng thương của bé, vẫn giữ khuôn mặt thờ ơ.

Lúc đầu anh cũng mềm lòng nhưng cuối cùng kết quả của sự mềm lòng đó là Tân Quỳ ngủ cùng đậu bắp và mặc kệ anh.

Haiz.

Khi đã được sấy khô tóc, Hạ Tân Trạch được Hạ Vân Nghi bế lên bằng một tay.

Anh không nhanh không chậm đi về phía phòng ngủ chính, “Cùng đi thôi.”

Tân Quỳ còn đang thu dọn hành lý, thật ra sau khi cô nói lịch trình sắp tới của mình, rõ ràng sắc mặt anh không được tốt.

Nhưng sau khi cô trở về nhà, cô đã thấy anh chuẩn bị sẵn một số đồ cho cô từ trước.

Hiện tại xem ra người nghĩ một đằng làm một nẻo đứng thứ nhất chính là Hạ Vân Nghi, Cố Duyên Chi đã bị đá xuống thứ hai rồi.

“Mommy.” Một giọng nói yếu ớt vang lên, Tân Quỳ cảm nhận được gò má bên phải của mình được đôi môi mềm mại hôn lên.

Cô ngẩng đầu, ôm nhóc con vào trong lồng ngực.

Hai mẹ con nô đùa một lát, lúc này Tân Quỳ mới chú ý tới Hạ Vân Nghi đang đứng ở cửa.

Anh khoanh tay, hai chân vắt chéo, đứng dựa vào khung cửa, biểu cảm lười nhác.

Nhưng đôi môi đang mím thành đường thẳng đã tiết lộ tâm tư của anh.

Hạ Tân Trạch đã đi trước một bước, nói nhớ cô, anh bình tĩnh nhìn hai mẹ con.

Tân Quỳ thiếu chút nữa cười rộ lên, cô nhướng mày, chỉ chỉ vào gò má phải của mình, “Anh có tới không?”

Hạ Vân Nghi ngập ngừng một lát rồi vẫn đi lên, hôn nhẹ lên má trái của cô.

Rồi sau đó anh lại vòng lên phía trước, cắn nhẹ lên đôi môi anh đào của Tân Quỳ.

Hạ Tân Trạch nhìn toàn bộ quá trình, còn chưa kịp tiêu hóa đã bị Hạ Vân Nghi dứt khoát lấy tay che mắt bé.

Tại sao ba mẹ không cho bé nhìn?!

Sự thật chứng minh, sau này còn có nhiều chuyện không thể nhìn hơn.

Đến tối, cô phải dỗ mãi Hạ Tân trạch mới không đòi ngủ cùng phòng cô nữa.

Hạ Vân Nghi mở miệng, “Nếu lần sau lại tới cứ để cho con nằm ở cuối giường.”

“…”

Đây là lời mà con người nói được sao?

Tân Quỳ cười, “Nằm ở cuối giường sẽ rơi.”

“Không phải có thảm sao?” Hạ Vân Nghi nhàn nhạt lên tiếng, giống như còn cảm thấy chưa đủ lại bổ sung thêm, “Còn có nệm nữa.”

Tân Quỳ phụt cười, “Sao em cảm thấy bây giờ anh giống như một cái vại giấm vậy?”

Cô rất nhanh đã tạo ra được đề tại, “Nghi Bảo, trong khoảng thời gian em ở nước ngoài, hai ba con các anh có thể thoải mái vui chơi.”

Cô dừng một chút, sợ làm bé đậu bắp thức giấc, thì thào nói, “Anh có thể làm rất nhiều món ngon!”

“Khi không có em thì không cần tốn nhiều thời gian như vậy, hai bọn anh ăn bánh bao là đủ rồi.” Hạ Vân Nghi ôm lấy cô, “Ngày mai em còn phải lên máy bay, ngủ đi.”

Cái gì mà hai người họ ăn bánh bao là đủ rồi?

Chẳng lẽ cuộc sống của họ sau khi cô đi còn hà khắc hơn?!

Cảm nhận được sự oán giận và cố ý tỏ ra đáng thương trong giọng điệu của anh, Tân Quỳ hừ một tiếng, “Vậy thì anh ăn đi, em ra nước ngoài chè chén no say!”

Trong bóng tối, Hạ Vân Nghi nhìn bé đậu bắp – người đã chìm vào giấc ngủ say từ bao giờ.

Anh đứng dậy bế cô sang phòng bên cạnh – nơi có giường nước.

Người tính trời tính đều không thể biết được Hạ Vân Nghi tính toán như thế nào.

Không, người này căn bản không tính toán gì cả!

- -- 

Sau khi Tân Quỳ đi được vài ngày, bé đậu bắp ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí đi nhà trẻ cũng không vui.

Hạ Vân Nghi thấy con trai mình như vậy, chậm rãi nói, “Con có muốn gặp mẹ sớm không?”

“Muốn!”

“Vậy thì thừa dịp con có kỳ nghỉ ngắn hạn, chúng ta ra nước ngoài tìm mẹ, như vậy con có thể nhìn thấy mẹ rồi.”

Bé đậu bắp đang chơi mô hình xe ô tô mà Hạ Vân Nghi mua cho bé khi anh mở concert ở nước ngoài, có lẽ bé không nghe rõ rốt cuộc là gì, chỉ muốn mau mau nhìn thấy mommy, vội vàng đồng ý, “Được daddy, nói lời phải giữ lời.”

Kết quả, Hạ Tân Trạch đã bị lừa để Hạ Vân Nghi đem lên máy bay.

Hạ Vân Nghi trực tiếp lấy máy bay đặc biệt của mình với dòng chữ Nebula Forever được khắc ở phía trên và ở đuôi có chữ Nephelo"sFirst.

Khi hai ba con ra nước ngoài, paparazzi trong nước đã chụp được bề ngoài của chiếc máy bay này.

Về chuyện tình cảm của vợ chồng Hạ Vân Nghi, ngoài trừ việc đời tư, nói chung phòng làm việc của anh sẽ không can thiệp gì.

Kết quả là, khi trong bảng hot search trong nước, mọi người bày tỏ sự xúc động về chiếc máy bay đặc biệt này thì ba con nhà họ Hạ cũng đã tiếp đất an toàn.

Tân Quỳ ở khách sạn của đoàn làm phim đột nhiên bị đánh úp, bị dọa cho chết khiếp.

Hạ Vân Nghi vẫn như năm đó, mỗi lần tới đểu bất ngờ.

Tân Quỳ ngoài miệng than phiền nhưng trong lòng nở hoa, “Sao anh lại tới đây?”

Hạ Vân Nghi xách theo bé đậu bắp đặt tới trước mặt cô, “Con trai muốn gặp em.”

Tân Quỳ nhìn bề ngoài dửng dưng của Hạ Vân Nghi, chớp chớp mắt.

Rồi sau đó, cô nhào tới ôm bé đậu bắp, ngước mắt nhìn Hạ Vân Nghi, chậm rãi mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play